VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 475

“Genevieve đâu rồi? Cô ấy đâu? Cô ấy sẽ biết anh ta đang ở đâu.”

“Genevieve à? Benny, anh yêu, cô ấy về từ mấy tiếng rồi.”

Cô lôi anh ta ra khỏi ghế của mình.

“Hank, chắc chắn anh phải biết chuyện gì đã xảy ra. Chuyện gì đã xảy ra

với Joe, Hank?”

Nhưng nếu Hank có biết điều gì thì anh ta cũng không nói. Chúng tôi

nhìn Benny say lảo đảo trên chân anh ta. “Nhưng đó là Joe mà, Marcia,”
anh ta nói. “Joe không bao giờ bỏ đi cả.”

“Benny,” cô nói. “Đôi khi chúng ta vẫn để mất dấu thôi mà.”

Lát sau họ đã ra ngoài cửa, vọng theo là những sợi cuối cùng của một

trong những bản ballad ban nhạc tóc xù của Marcia.

Hầu hết chúng tôi theo họ đi ra ngay sau đó, và, rốt cuộc, ly cuối cùng

được công bố. Ánh điện bật lên, chiếc máy nghe nhạc im lặng. Chúng tôi
có thể nghe tiếng ly cốc lanh canh và sự im lặng mệt mỏi của đám nhân
viên trong lúc họ bắt đầu dọn dẹp, lau chùi những bề mặt sáng bóng, xếp
những chiếc ghế đẩu lên mặt quầy bar. Chỉ lát nữa thôi công việc của họ sẽ
xong, họ có thể nhìn thấy điều đang chờ đợi họ ở nhà - một cái giường, một
bữa tối, một người yêu. Nhưng chúng tôi không muốn đêm kết thúc. Chúng
tôi cứ nán lại, đợi họ cử đến một thằng cha lực lưỡng, kẻ sẽ tống chúng tôi
ra bằng một mệnh lệnh dứt khoát. Và cuối cùng thì chúng tôi cũng sẽ đi
thôi. Ra ngoài bãi đỗ xe, dăm ba lời giã biệt. “Thực sự là rất vui khi gặp lại
cậu,” chúng tôi sẽ nói. Và nói xong, chúng tôi sẽ vào xe của mình rồi mở
cửa sổ ra và lái đi, nhấn còi một lần cuối cùng. Nhưng ngay lúc này, thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.