VÁN BÀI AN ỦI - Trang 134

Dẫu sao lẽ ra anh đã phải làm điều đó cách đây hai mươi năm...

Nhưng không tiếc nuối, trong thời gian đó đã lên ít nhất là mười kilo
và đã tích lũy được một chút hận thù. Hàm anh công nhận.

Nhưng không. Rocky bé nhỏ mặc áo vest vải tuýt nhấp nhánh và

lại đi vào phần đường của anh trong dòng xe bên trái. Anh đã phiêu
lưu. Anh sẽ đi gặm nhấm nỗi buồn phiền trong một phòng khách của
Park Hyatt ở Toronto và khi quay về thì cả đầu lẫn cặp sách đầy những
Advances in Building Technology vốn chẳng trả lại cho anh những
chiếc cần cẩu lẫn lòng tin của anh.

Đúng... Cả ở đó nữa, sẽ có sự do dự trong danh sách người chết...

Kiến trúc sư, anh nói thế à?

Thế ạ? Tôi không còn nhớ nữa... Lạ thật đấy, trong suốt những

năm này mình cảm giác là đã điều hành được một hãng... Điều hành.
Đúng là từ này. Con lừa nhỏ bị bịt mắt mụ mẫm quanh cái giếng của
nó.

Bàn tay cha của Jean Prouvé đã mất đi đâu trong đám bụi này?

Và tất cả những giờ đồng hồ trải qua bên những cuốn sổ của Albert
Laprade ở độ tuổi mà những người khác sưu tầm quân bài Panini?

Và Le Thoronet và những đường kẻ của Álvaro vĩ đại? Và tất cả

những chuyến đi nghiên cứu của anh với mục đích duy nhất là kiếm
tiền đổi lại này...

Và luôn luôn, luôn luôn, dấu ấn, con dấu của Anouk Le Men trên

công việc bận rộn nho nhỏ là sự nghiệp và sự sống của anh này...

Bởi vì đúng, bà chập chờn, đúng, bà đã nhổ bọt vào bàn tay mình

để làm xẹp mớ tóc mọc ngược của chúng, đúng, bà đã làm rơi tất cả
những cái gói của bà khi đóng thùng xe lại, và đúng, bỗng nhiên bà
nói với chúng một cách nghiêm khắc, nhưng điều đó không ngăn bà
quay đầu lại, mắt dõi theo sự bối rối của cậu bé may mắn ấy, bà cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.