VÁN BÀI AN ỦI - Trang 178

là khỏe thật đấy, nhưng hơi ngắn, có từng đặt lên phần cao hơn cẳng
tay người anh yêu hay không...

Một số ánh mắt khiến anh gần như tin vào điều đó nhưng buổi

chiều hôm ấy, khi anh thấy gã chui ra khỏi hầm boong ke bằng kim
loại với chiếc điện thoại di động hình hoa tai của gã, anh mỉm cười
hiền lành với gã.

Không, anh tự trấn an, không. Cô ấy thẩm mỹ cao lắm.

Họ hẹn nhau ở phía Bắc Paris trong một nhà in cũ mà hai dấu

gạch sẹc Voernoodt chấm ngu

*

đã mua một miếng bánh mì (tất

nhiên...) và muốn biến thành một nơi ở tuyệt vời (thứ hai). Cách đây
vài năm, hẳn là Charles đã không di chuyển. Anh không muốn đi làm
cho tư nhân nữa. Hoặc là anh chọn những người gây cảm hứng cho
anh. Nhưng mà... Các ngân hàng... Các ngân hàng, từ đó, đã buộc anh
phải dễ tính đi và chặn mất sự tồn tại của anh. Và khi anh nắm được
một gã khá mạnh và mê nhạc để giúp anh trả các khoản tiền thuê bao,
anh phải gác lại những thói đỏng đảnh của mình và phải chịu đựng
những điều tồi tệ hơn.

- Sao? Cậu nghĩ sao?

Đó là một nơi tuyệt vời. Không gian, ánh sáng, cường độ, ngay

cả độ vang của sự yên tĩnh, tất cả đều... thẳng.

- Và nó bị bỏ hoang từ chục năm nay, anh ta vừa nói rõ vừa dụi

mẩu thuốc lên nền nhà bằng gạch ghép.

Charles không nghe thấy anh ta. Anh thấy dường như đó là giờ

nghỉ ăn trưa thì đúng hơn và rằng tất cả họ sẽ quay trở lại trong một
hai giây tới, cho cỗ máy của họ khởi động lại, kéo ghế đẩu của họ, nói
đùa, mở hàng trăm những ngăn kéo phi thường này, nâng cái chai mực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.