VÁN BÀI AN ỦI - Trang 177

Ôi, sao lại nói một câu rắc rối đến thế nhỉ? Cô đã làm tôi cửng lên và
tôi xấu hổ, chấm hết.

Thế là từ hai giờ đồng hồ này chúng tôi nhồi vào đầu Ocagne và

những bài hình học vi phân của ông và cô không bảo tôi rằng tôi thông
minh với cớ là tôi đã biết trước đôi chút cô giáo muốn gì rồi... Mẹ
kiếp, không, trái lại, cô thấy rõ là tôi thua hẳn rồi! Vả lại cô vừa đi
khỏi vừa lắc đầu.

Như thường lệ, tôi chờ đợi cô gọi lại cho tôi để đi ăn trưa nữa và

tôi đã chờ rất lâu, tôi còn nhớ...

Lời thú nhận bẩn thỉu, và vô ích này, mà tôi hãy còn cầu xin, vì

tôi là một thằng ngốc, với tôi không có nghĩa gì khác: cùng với
Nounou, ngày hôm đó, thời niên thiếu của tôi cũng đã thực sự chết đi.

•••

Lúc ấy còn quá sớm để trở về Paris nơi chẳng ai chờ đợi anh, anh

lấy ra cuốn sổ lịch và bấm một số điện thoại mà anh cứ gác lại đến mai
từ nhiều tháng nay.

- Balanda à? Ôi Tớ không tin nổi nữa! Tất nhiên là tớ chờ cậu

mà!

Philippe Voernoodt là một người bạn của Laurence. Một gã đã

phất lên nhờ bất động sản... Hay nhờ Internet... Hay có thể là nhờ bất
động sản trên Internet? Tóm lại, một gã lái một chiếc xe thô thiển và
hẳn là không còn thời gian đến gặp nha sĩ bởi vì gã luôn tay gẩy chiếc
điện thoại Palm của gã với một cái tăm ẩm.

Khi người này thân mật vỗ vào lưng anh, Charles luôn thấp hơn

vài centimet và khi đó không thể không tự hỏi liệu bàn tay này, đúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.