VÁN BÀI AN ỦI - Trang 222

•••

Claire vừa mới tắt điện.
Rồi sẩy thai.
Và Alexis tiếp tục sống buông thả.
Nhưng chơi nhạc như một vị thần, nghe nói thế...
Charles ra đi. Đầu tiên là đi Bồ Đào Nha, sau đó đến Mỹ.
Rồi Massachusetts Institute of Technology với một tấm huy

chương đẹp đẽ, đủ từ vựng để dịch những khúc tình ca và một cô hôn
thê người Úc.

Đánh mất cô trên đường trở về.
Đau buồn vì điều đó. Rất nhiều. Làm việc cho những người khác.

Rốt cuộc cũng nhận được tấm bằng cuối cùng của mình. Đăng ký vào
Nghiệp đoàn. Gắn biển hành nghề. Chiến thắng, vì những lý lẽ mờ ám,
một cuộc thi vượt khả năng anh nhiều. Làm việc cật lực. Cuối cùng
cũng học được, và thường thì do anh tự bỏ tiền túi ra, rằng “trách
nhiệm của kiến trúc sư hành nghề tự do là có giới hạn và rằng anh phải
bảo đảm tất cả những gì mình nói, làm, viết”. Vậy là đòi giấy biên
nhận mỗi lần anh gọt bút chì. Hùn vốn với một tay tài năng hơn anh
nhiều nhưng lại không khéo léo bằng anh. Để cho hắn ta nhận hết vinh
quang, hào quang và những cuộc phỏng vấn. Lui vào bóng tối, thấy
nhẹ nhõm vì điều đó, làm công việc bạc bẽo nhất và từ đó cho phép tất
cả những gì có trước đó trụ vững.

Gặp lại Anouk. Cùng cô ăn những bữa trưa thân mật mà chỉ nhắc

đến điều này: thời niên thiếu của anh. Thấy cô vẫn luôn đẹp như thế,
nhưng không để cho cô cơ hội đoán ra điều đó nữa. Chôn cất bà anh.
Gây bất hòa vĩnh viễn với Alexis. Vào những năm đó rụng nắm tóc
đầu tiên và thu được, dưới cái trán rộng ấy, một loại tiếng tăm. Một
thương hiệu chất lượng, một mác sản phẩm, như những người nuôi gia
súc vẫn nói. Nắm tay cô lần cuối. Không còn can đảm để thấy cô gục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.