VÁN BÀI AN ỦI - Trang 403

không thể cho chúng nữa... Dẫu sao nó cũng leo được lên người tôi và
luồn vào giữa hai đầu gối tôi.

Nó lại nhích thêm một chút và tôi có tìm kiếm cũng vô ích, tôi

không biết nói gì để xoa dịu nó hoặc giúp nó ngủ lại. Tôi... Không gì
hết...

Thay vào đó, chúng tôi nhìn ngọn lửa.
Sau một hồi thật lâu, nó hỏi tôi: Từ “non” nghĩa là gì ạ?
Là sớm hơn dự kiến, tôi trả lời. Nó lại yên lặng và nói thêm: Ai

sẽ chăm sóc chúng cháu nếu như cô chết non?

Tỏi cúi xuống nó và nhớ lại rằng tôi đã để những điếu Craven của

tôi trên đầu gối nó.

Và rằng nó vừa mới học đọc.
Anh muốn tôi phải trả lời nó sao đây?
“Ném nó vào lửa đi.”
Tôi nhìn bao thuốc teo lại rồi biến mất và tôi bắt đầu khóc.
Tôi thực sự có cảm giác vừa mất đi những chiếc nạng cuối cùng

của mình... Rất lâu sau, tôi đã bế nó về giường của nó và chạy về chỗ
tôi. Sao lại nhanh thế? Để lục tìm tàn tro đấy!

Tôi đã quá yếu ớt và việc cai thuốc cấp tốc này khiến tôi ngày

càng lún sâu... Vào thời điểm đó, tôi rất khiếp sợ ngôi nhà lạnh lẽo và
buồn bã đã lấy đi của tôi tất cả mọi thứ này, nhưng tôi công nhận là nó
một điểm tốt: người bán thuốc lá gần nhất ở cách đây sáu cây số và
đóng cửa lúc sáu giờ tối...

Dụi mẩu thuốc xuống đất, đặt nó lên bàn và rót cho mình một ly

nước.

Charles im lặng.
Họ có cả đêm tối trước mặt.
- Đấy là các con của chị gái tôi... Giọng cô vỡ ra. Xin lỗi... của

chị gái tôi và... Ôi, cô vừa nói vừa tự nguyền rủa mình, vì thế mà tôi
đã không muốn mời anh ăn tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.