VÁN BÀI AN ỦI - Trang 404

Anh chồm lên.
- Bởi vì khi anh tới cùng với Lucas vào tối hôm qua, ngay cả

đằng sau những vết thương của anh, hay có thể là do chúng, tôi đã
thấy ánh mắt anh và...

- Và? anh hơi lo lắng nhắc lại.
- Và tôi đã biết điều gì sắp diễn ra... Tôi biết rằng chúng ta sẽ ăn

tới quanh chiếc bàn này, rằng bọn trẻ sẽ tản đi, rằng tôi sẽ ở lại một
mình cùng anh và rằng tôi sẽ kể anh nghe những gì tôi chưa từng kể
cho ai nghe... Tôi rất bối rối khi phải thú thật với anh điều đó, thưa
ngài Charles Không quen biết, nhưng tôi biết rằng nó sẽ đến với anh...
Đó chính là điều tôi đã nói với anh lúc nãy khi ở trong gian để yên
ngựa... Có nhiều chuyến thám hiểm đến đây, nhưng anh là người đàn
ông văn minh duy nhất mạo hiểm đến tận chuồng gà và nói thật với
anh là tôi... tôi đã không hy vọng gì ở anh nữa.

Mưu toan mỉm cười hơi thất bại.
Vẫn là vấn đề từ ngữ, mẹ kiếp. Charles không bao giờ tìm thấy

chúng khi cần. Giá mà khăn trải bàn bằng giấy thì anh đã phác họa cái
gì đó cho cô ấy rồi. Một đường thoát chạy hay đường chân trời, ý
tưởng về một viễn cảnh hay còn là một dấu chấm hỏi, nhưng nói ra
thì, lạy Chúa tôi, nói... Nói gì với các từ ngữ đây?

- Hãy còn thời gian cho anh đứng dậy đấy, anh biết chứ! cô nói

thêm.

Lần mưu toan này thì thành công.
- Chị gái cô, anh thầm thì.
- Chị tôi là... Được, anh nghe này, cô tiếp tục nói vui vẻ hơn, tôi

bắt đầu khóc ngay đây, như thế sẽ xong việc.

Kéo ống tay áo lên như người ta giũ một chiếc khăn mùi soa:
- Chị gái tôi, người chị duy nhất của tôi tên là Ellen. Chị ấy hơn

tôi năm tuổi và đó là một cô gái... kỳ diệu. Đẹp, vui nhộn, rực rỡ... Tôi
không nói điều này bởi vì đó là chị ấy, tôi nói điều này bởi vì đó là chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.