VÁN BÀI AN ỦI - Trang 406

mình muốn... Tôi nghĩ rằng một bàn tiệc như tối nay sẽ làm anh ấy rất
thích... Anh ấy bảo rằng anh ấy muốn có bảy đứa con và ta chẳng bao
giờ biết được có phải anh ấy nói đùa hay không. Samuel ra đời... Tôi
là mẹ đỡ đầu của nó... Rồi đến Alice, và Harriet. Tôi không hay gặp
họ lắm nhưng tôi luôn ấn tượng vì bầu không khí ngự trị ở nhà họ, đó
là... Anh có biết Roald Dahl?

Anh gật đầu.
- Tôi rất mến anh chàng ấy... Ở cuối cuốn Danny The Champion

Of The World, có một thông điệp cho độc giả trẻ của ông đại loại như:
Khi nào các bạn lớn lên, xin đừng quên rằng trẻ con muốn và xứng
đáng với những ông bố bà mẹ sparky.

Tôi không biết phải dịch từ này sang tiếng Pháp như thế nào...

Xuất sắc? Hóm hỉnh? Tỏa sáng? Năng động? Sâm banh, có thể thế...
Nhưng điều mà tôi biết, đó là gia đình họ rất... theo trường phái
sparky... Tôi sững sờ và đồng thời hơi bối rối, tôi tự nhủ là tôi thì tôi
sẽ không bao giờ làm thế... Rằng tôi không có sự hào phóng, vui vẻ và
tính kiên nhẫn cần thiết để làm cho bọn trẻ hạnh phúc đến thế...

Tôi còn nhớ rất rõ điều đó, tôi tự nhủ, như một ý thích bất thường

và để trấn an bản thân: “Nếu một ngày nào đó tôi có con, tôi sẽ trao
chúng cho Ellen... Và rồi...

Nhăn mặt buồn bã.
Charles muốn chạm vào vai hay cánh tay cô.
Nhưng không dám.
- Vậy mà thế đấy... Bây giờ, chính tôi lại là người đọc cho chúng

nghe những cuốn sách của Roald Dahl...

Chìa tay lấy chiếc ly của cô, rót đầy và lại chìa cho cô.
- Cám ơn.
Yên lặng hồi lâu.
Những tiếng cười và những tiếng đệm đàn ghi ta từ xa cho cô

thêm can đảm để tiếp tục:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.