VÁN BÀI AN ỦI - Trang 524

Và rồi không chỉ có thế... Chưa bao giờ đặt tay lên người Charles.

Không còn những nụ cười kín đáo cũng như những ánh mắt được ủng
hộ. Không còn kidding me or teasing you. Không còn kho báu trong
đống rơm và những giấc mơ truyền giáo.

Đầu tiên đau khổ vì vẻ lạnh nhạt bề ngoài này vốn đã hình thành,

đau buồn, vì tình thân.

Vậy là như vậy sao? Anh thật thất vọng, thấy mình từ nay bị

giáng xuống vai trò ngang với thành viên của một bè lũ? Cô không
bao giờ gọi anh bằng tên nữa mà nói “này anh” trống không.

Shit.
Cô phải lòng gã thôn kia chăng? Thậm chí cũng không chắc...
Cô phải lòng chính cô.
Chơi, văng tục, biến mất cùng lũ trẻ và tìm cách được mắng cùng

với chúng.

Ngang hàng với chúng.
Ban phép lành cho những người lớn này bằng cách mang cho họ

hàng chục lát bánh mì nướng trong các bữa ăn ngày một kéo dài và lợi
dụng sự có mặt của họ để đuổi người giám hộ.

Cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc vì điều đó.
Charles, người mà, và rất vô thức, hẳn đã có thể, hay phải, thấy...

nổi sao nhỉ... rụt rè? lo sợ? bởi những đầu cánh nhỏ này dưới dải đeo
áo con, chì càng yêu cô hơn vì thế.

Nhưng thôi. Tránh để cô biết điều đó... Đã nhận không ít cái tát

vào mặt trong thời gian qua và cái xương này, đấy, nó dựa vào cột
sống của anh để bảo vệ trái tim anh chính xác là đang đanh lại. Đây
không phải là lúc mở rộng vòng tay một cách quàng xiên.

Không. Đó không phải là một nữ thánh... Đó là một kẻ rất lười

biếng chẳng quan tâm đến gì, đang trượt dốc kinh khủng, trồng cần sa
(ra là thế, “dược phẩm tiện dụng” của cô ấy...) và thậm chí còn không
nghe thấy tiếng chuông gọi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.