VÁN CỜ NGƯỜI - Trang 100

PHẦN HAI: NAM

Cục diện của bài mạt chược thể hiện giá trị độc đáo của nó, giá trị của

nó là ngăn ngủi, biến hóa, trong giây lát giá trị tự thân không mỏng
manh, chỉ trong chớp mắt lại trở về trạng thái bình thường, thành một
con bài bỏ đi. Bài tú-lơ-khơ không như vậy, “át chủ” mãi mãi là chúa tể,
sự tồn tại của nó quyết định trật tự không bình đẳng, có ý nghĩa áp chế
và phục tùng. Ai có nó là nắm chắc phần thắng…

I. ĂN QUẢ NHÂN SÂM

1

Oánh Oánh gọi điện cho Hồ Bằng, bảo một bạn mạt chược hẹn rồi mà

không đến, chị muốn tìm số điện thoại của một người khác.

Hồ Bằng cảm thấy cơ hội đã đến, vội vã đi ngay. Quả nhiên, bàn mạt

chược của Oánh Oánh vẫn chưa bắt đầu, chị đã hẹn một bạn chơi có cái
biệt danh “Khô khô”, hai người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

Oánh Oánh gọi ván ù nhỏ là khô, khô nhỏ, trừ những lúc bất đắc dĩ, nhìn

chung ít khi ù bài như thế, giống như bắt cá không bao giờ bắt cá giống.
Người có tên “Khô khô” chỉ cần ù, dù có ai kêu đó là ù nhỏ thì chị ta cũng
mặc. Những lúc bình thường Oánh Oánh không thích gọi chị ta đến, nhưng
lần này vì thiếu người chơi.

“Khô khô” nói: “Tốt rồi, lại có thêm người, ba chân thiếu một cũng dễ

tìm”. Oánh Oánh nhìn Hồ Bằng: “Không tính cậu”. “Khô khô” trố mắt:
“Thật lạ kì, không phải tớ chưa chơi với anh này, lần trước thua anh ấy, nay
muốn anh ấy thua lại, đằng ấy không cho tớ có cơ hội lấy lại vốn à?”. Oánh
Oánh nói: “Nhà cậu Bằng có chuyện, không tâm trạng nào ngồi chơi, đúng
vậy không?”.

Hồ Bằng gật đầu, anh chỉ có thể thuận theo ý Oánh Oánh. “Khô khô”

không chịu, định khuyên Hồ Bằng vào cuộc, nhưng anh bị ánh mắt lạnh
lùng của Oánh Oánh ngăn lại. Lúc này chị liên tục lật tìm số điện, muốn gọi
điện cho bạn chơi nào đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.