VÁN CỜ NGƯỜI - Trang 102

Hồ Bằng nói với Chu Lâm: “Anh với em không cần tính nợ, em cứ thua

một ván lại cởi một chiếc, cởi cho đến giới hạn lộ điểm thì thôi”.

Chu Lâm cười hì hì: “Lộ điểm cũng không sợ. Về mùa hè tiến hành

những ca đại phẫu, đứng bên bàn mổ hàng mấy tiếng đồng hồ, cánh y tá
bọn em bên trong áo blu chỉ mặc một cái quần lót. Bác sĩ muốn đi tiểu cũng
không rời bàn mổ, bọn em phải lôi giúp cái ấy ra để các vị đi. Không ai
cảm thấy mất tự nhiên”.

“Khô khô” sợ chưa đủ vui, chị ta nói: “Vậy tiếp theo cô cởi đồ chứ,

chúng tôi không phản đối, được thua chúng tôi tự tính với nhau, không liên
quan đến cô”.

Chu Lâm nói: “Không đâu, trời lạnh lắm”.
Trong lúc nói, Chu Lâm đánh với Hồ Bằng mấy quân, thấy có khả năng

ù, Oánh Oánh và “Khô khô” hồi hộp, chỉ có Hồ Bằng coi như không để ý.
Thấy Hồ Bằng như vậy Oánh Oánh có phần bực mình, vẻ mặt tỏ ra buồn.
Rất may bài của Chu Lâm không ù nổi, mà chính là Hồ Bằng ù.

Hồ Bằng ngồi đối diện với Chu Lâm, anh đánh tiếp một quân, Oánh

Oánh và “Khô khô” cảm thấy không nên. Oánh Oánh thỉnh thoảng lại đưa
mắt quan sát Chu Lâm, xem cô ta có nháy mắt với Hồ Bằng không. Nhìn
vẻ mặt Chu Lâm sẽ không thấy được vấn đề, Oánh Oánh nghi ngờ có phải
hai người “đánh điện báo” ở dưới gậm bàn hay không, chị đưa một chân
vốn để gần chân Hồ Bằng ra ngáng giữa chân hai người, như vậy nếu Chu
Lâm có động tác nhỏ nào cũng đều bị phát hiện.

Chu Lâm không làm động tác gì, một con bài của Hồ Bằng bị Chu Lâm

ăn, cô xòe bài ra. Oánh Oánh lập tức đẩy bài của mình, giận dỗi: “Chơi thế
này thì thôi đi!”.

“Khô khô” hòa giải: “Không trách được anh Bằng, anh ấy đánh đúng,

nhưng không đề phòng”.

Oánh Oánh nghe “Khô khô” nói, cảm thấy mình mất bình tĩnh, đưa mắt

lặng lẽ nhìn Hồ Bằng. Hồ Bằng vẫn bình tĩnh, không tức giận, thậm chí vẻ
mặt còn tươi cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.