VÁN CỜ NGƯỜI - Trang 103

Cuộc chơi kết thúc, Hồ Bằng đứng dậy bước ra về, để “Khô khô” và Chu

Lâm ở lại ăn cơm của nhà hàng Đầu bếp Du đưa đến.

Nhìn món lươn om đặt riêng cho Hồ Bằng, Oánh Oánh tức không nói

được gì, chị lấy đũa gẩy gẩy thức ăn, không muốn ăn. Có tiếng chuông điện
thoại di động, xem ra điện của Hồ Bằng, chị đứng lên, ra ngoài nghe điện.

Hồ Bằng gọi điện đến không có gì khác, anh chỉ giải thích: “Có đề

phòng, nhưng không đúng quân. Với lại, không vì đề phòng mà bỏ bài tốt”.
Thấy Oánh Oánh không nói gì, anh lại nói: “Nói đến cô Lâm, em tốt với cô
ta để làm gì? Em đâu có thân với cô ấy, chỉ biết chị…”.

Oánh Oánh nói: “Đừng nói nữa, cậu nhiều lý lẽ lắm”.
Nghe xong điện thoại, về bên bàn ăn, Oánh Oánh thấy muốn ăn, cũng

không cau có với hai người bạn chơi bài, vẻ mặt tươi tỉnh hẳn lên.

Hồ Bằng không giận thái độ bực bõ của Oánh Oánh đối với mình hay

sao? Không giận! Cái ghen của Oánh Oánh làm anh vui.

2

Hồ Bằng lại chơi mạt chược bình thường, Oánh Oánh để chuyện của Vân

Tài sang một bên, không nói gì nữa.

Oánh Oánh nhìn Chu Lâm thật gai mắt, lần sau không gọi cô ta đến nữa,

thà rằng thiếu người không chơi cũng được. Chị hỏi riêng Hồ Bằng, tất
nhiên đùa vui, bảo anh “xâu chuỗi” với Chu Lâm.

“Xâu chuỗi” là điều rất muốn và tối kị giữa những người chơi mạt chược

với nhau. Ai cũng muốn trên bàn mạt chược bốn bên hỗn chiến, ba bên là
địch thủ có một đồng minh với mình, nhưng ai cũng sợ người khác “xâu
chuỗi” mình trở thành đối tượng để mọi người công kích.

Hồ Bằng giải thích, Chu Lâm chủ động cho anh số điện thoại, mong lúc

nào thiếu người chơi thì gọi cô ta. Đúng như vậy, Oánh Oánh nhìn anh
không giống với người nói dối.

Oánh Oánh đưa ra qui định, chơi mạt chược ở nhà chị, người được nhiều

nhất lúc tan cuộc phải giúp chị thu dọn. Điều này rất hợp yêu cầu, mọi
người đều tán thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.