VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 159

khí thăng lên, như thế có thể giữ được mạng, nhưng ít nhất bán thân bất
toại, đôi chân từ đây coi như tàn phế.” Kim Thế Di cười thảm nói: “Như
thế sống còn có ý nghĩa gì? Huống chi mỗi ngày đều bị dày vò!” tiếng cười
thảm chợt trở nên cuồng dại, chàng xoay người bước đi. Thiếu nữ ấy nói:
“Ngươi muốn làm gì thế?” Kim Thế Di nói: “Mạnh Thần Thông đã trúng
một cây độc châm của ta, có lẽ y cũng phải bệnh nặng một trận, ta nhân lúc
công lực của y chưa hồi phục vả lại lúc này ta vẫn còn đi được, tìm y đấu
một trận, quá lắm chỉ là cả hai cùng chết!”
Thiếu nữ cười lạnh: “Mạng ngươi không đáng tiền đến thế sao? Ngươi chỉ
cần Mạnh Thần Thông đi cùng ngươi hay sao? Hơn nữa, y có đệ tử hộ tống,
sư đệ của y cũng đã luyện tới tầng thứ năm, e rằng ngươi không thể cùng
chết với y!” Kim Thế Di giật mình, nghe nàng nói có lý thì ngừng lại nghĩ
bụng: “Nghe khẩu khí của nàng, chả lẽ nàng có thể giải cứu?” Nhưng Kim
Thế Di chẳng bao giờ chịu nhận ân huệ của ai cho nên chàng cũng chẳng
mở miệng hỏi nàng!
Thiếu nữ đã thấy lòng dạ của Kim Thế Di, cười rằng: “Kim Thế Di, ta cầu
xin ngươi một chuyện!” Kim Thế Di nói: “Ta đã sắp bán thân bất toại, còn
có thể giúp gì được cho cô nương?” thiếu nữ nói: “Ta cầu xin ngươi giúp ta
báo thù. Ta tuy chưa từng học Tu la âm sát công, nhưng trên đời này chỉ có
một mình ta biết cách giải cứu. Ngươi ngạc nhiên lắm phải không? Có lẽ
ngươi đang hỏi, ta không biết công phu này thì làm sao biết cách giải cứu?
Đó là bởi vì Mạnh Thần Thông chỉ đánh cắp được ba thiên bí kíp luyện Tu
la âm sát công, còn cách giải cứu vẫn nằm trong tay ta. Ngươi có muốn
giao dịch với ta không? Ta giúp ngươi giữ mạng, ngươi giúp ta trả thù?”
Kim Thế Di vừa nghe đã biết ý định của nàng, thầm nhủ: “Trả thù Mạnh
Thần Thông, đâu có dễ dàng đến thế? Có lẽ ba năm, năm năm, thậm chí
tám năm, mười năm cũng chưa trả xong, nếu mình hứa thì sẽ bị nàng trói
buộc, vả lại mặc cho mình có thích hay không cũng phải kết bằng hữu với
nàng.” Nhưng trên đời này ngoài thiếu nữ Họ Lệ, không ai có cách giải
cứu, chả lẽ mình cam chịu làm phế nhân. Chết không dễ chịu tí nào, nhưng
nửa sống nửa chết mới là chuyện đau đớn nhất. Kim Thế Di nghĩ lại: “Có lẽ
đây là ý tốt của nàng, nàng sợ mình không chịu chấp nhận ý tốt của nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.