VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 407

ngươi”. Nàng ngập ngừng rồi lại nói tiếp: “Từ xưa đến nay tuy ta chưa làm
chuyện xấu, nhưng cũng chẳng làm chuyện tốt, nếu lần này có thể giúp
ngươi một tay, chết cũng đáng”. Nàng nói rất trịnh trọng, thực ra là chỉ dò ý
Kim Thế Di mà thôi. Kim Thế Di nghe thế thì vừa mừng vừa lo, Lệ Thắng
Nam cứ bám theo chàng như một cái bóng.

Lệ Thắng Nam chợt cười: “Ngươi quay mặt ra phía sau”. Kim Thế Di ngạc
nhiên, hỏi: “Cô nương muốn làm gì?” Lệ Thắng Nam nói: “Ồ, ngươi thật
quan tâm đến ta, chả lẽ ta làm chuyện gì cũng phải báo cho ngươi biết?”
nàng vừa nói vừa tháo nút áo, Kim Thế Di mới biết nàng đang muốn tắm
rửa, chàng đỏ ửng mặt vội vàng quay lưng đi chạy vào trong rừng, ở phía
sau chàng Lệ Thắng Nam đã nhảy xuống hồ, nàng cười khanh khách: “Hay
thật, hay thật. Nước hồ thật mát. Kim Thế Di, ngươi thật lạ, hình như ngươi
không sợ nóng”.

Lệ Thắng Nam phóng khoáng chẳng hề để ý đến chuyện phép tắc giữa nam
và nữ, càng giống với tính cách cuồng phóng của Lệ Thắng Nam, trong khi
đó nàng Cốc Chi Hoa thì đoan trang thùy mị, Lý Tâm Mai thì ngây thơ
trong sáng, nhưng không biết thế nào mà Kim Thế Di lại cảm thấy hơi sợ
Lệ Thắng Nam.
Đêm hôm ấy Kim Thế Di dựng hai cái lều cạnh bờ hồ, đến nửa đêm khi
chàng đang mơ màng ngủ, chợt nghe tiếng xì xì, Kim Thế Di thức dậy đột
nhiên có người ôm lấy mình, chỉ nghe Lệ Thắng Nam kêu lên: “Ta sợ quá,
ngươi hãy mau đuổi mấy con độc xà này đi”. Té ra có rắn bò vào lều của
Lệ Thắng Nam, nàng hoảng sợ nên phải sang lều Kim Thế Di.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.