VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 408

Kim Thế Di vội vàng đuổi nàng ra, cười rằng: “Rắn có gì đáng sợ?” Lệ
Thắng Nam nói: “Chúng là bạn của ngươi, đương nhiên ngươi không sợ,
nhưng ta lại sợ”.

Kim Thế Di nói: “Được, ngày mai tôi sẽ hái cho cô nương một ít thao
dược, nghiền thảo dược thành bột rải xung quanh trại rắn, sẽ không dám
đến gần”. Lệ Thắng Nam nói: “Đêm nay thì sao? Ta sợ lắm”. Kim Thế Di
chẳng còn cách nào chỉ đành bảo: “Cũng được, đêm nay cô nương ngủ ở
đây, tôi sẽ canh”. Đêm hôm ấy chàng ngồi ngoài lều cho đến sáng hôm sau,
Lệ Thắng Nam ngủ rất say, Kim Thế Di vào nhìn thì chỉ thấy nàng mỉm
cười trong mơ.

Sáng hôm sau Kim Thế Di đi tìm thạch miên, bảo Lệ Thắng Nam lên
thuyền lấy một ít thức ăn và đồ dùng. Kim Thế Di trở lại chốn cũ, nhớ lại
năm xưa mình cùng sư phụ ở đây, bất giác lòng cảm khái muôn phần.
Chàng nhớ lại sư phụ đã mạo hiểm tìm ra bí mật của núi lửa, trước khi lâm
chung vẫn còn lo lắng, chàng thề rằng: “Dù có tan thành tro bụi, con cũng
hoàn thành tâm nguyên của sư phụ. Nhưng đáng tiếc người đồng sinh cộng
tử với con không phải là Cốc Chi Hoa mà là Lệ Thắng Nam”. Song chàng
nghĩ lại Lệ Thắng Nam vì mình mà phái mạo hiểm, bất đồ có thiện cảm với
nàng.

Đang nghĩ đến đó thì chợt nghe tiếng kêu kinh hãi của Lệ Thắng Nam từ xa
vọng tới, Kim Thế Di thầm nhủ: “Chả lẽ nàng gặp phải độc xà?” nhưng
chàng vẫn không yên tâm, chỉ đành chạy ra bờ biển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.