VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 410

Ông già tóc đỏ ấy đã luyện công phu Kim trung tráo và Thiết bố sam, nghe
tiếng ám khí xé gió bay tới thì tay chụp lấy hòn đá, lão ta chợt cảm thấy
lòng bàn tay đau nhói, hổ khẩu đã toác ra, không khỏi vừa kinh vừa giận,
vội vàng buông Lệ Thắng Nam quay trở lại nghênh địch. Kim Thế Di thấy
lão dám tiếp hòn đá thì không khỏi lạnh mình.

Cả hai bên chạm mặt nhau, Kim Thế Di hừ một tiếng rồi nói: “Té ra là bọn
mà đầu sống dai các ngươi!” chàng nhận ra hai người trong số đó, đó chính
là Côn Luân tản nhân và Tang Mộc Lão, ngoài ra ông già tóc đỏ và bà già
mặc áo bào màu xanh thì chàng không biết.Bà già mặt xanh nói: “Tỷ tỷ, có
phải tên tiểu tử này là Kim Thế Di không?”

Tang Mộc Lão chưa đáp thì Kim Thế Di đã ngửa mặt cười lớn: “Ta đi
không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta chính là Kim Thế Di. Nếu các ngươi
sợ thì hãy mau dập đầu tạ tội”. Bà già ấy nghiến răng kèn kẹt, cười lạnh ba
tiếng rồi nói: “Năm xưa ở Tây Tạng ta không tìm ra ngươi, coi như ngươi
may mắn sống thêm được vài năm”. Ông già tóc đỏ nói: “Thanh muội hãy
khoan, ông trời còn có đức hiếu sinh, ngươi hãy đưa bức tranh trên người
Tàng Linh thượng nhân ra đây, ta sẽ xin tội cho ngươi”. Kim Thế Di cười
lạnh: “Buồn cười, ngươi là cái thá gì, hãy coi ai xin ai”. Thế rồi chàng giở
cây gậy sắt, quát: “Có phải bốn người các ngươi cùng xông lên hay
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.