VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 474

ở trên hải đảo này?” nhưng điều kỳ lạ là công lực của người con lại cao hơn
mẹ nhiều, nếu là võ công gia truyền thì không phải như thế.

Với bản lĩnh của Kim Thế Di, nếu quái nhân ấy đánh bằng tay không,
chàng dùng kiếm chống trả thì có lẽ sẽ được hơn trăm chiêu, giờ đây y
dùng cái độc cước đồng nhân, không quá hai mươi chiêu đã thấy khó ứng
phó.

Chợt chuyện lạ xảy ra, chỉ nghe kẹt một tiếng, cánh cửa đá lại bật ra, có
tiếng nàng thiếu nữ kêu lên lanh lảnh: “Thúc thúc, ngừng tay!” người đó
chính là Lệ Thắng Nam. Tiếng kêu ấy khiến cả Kim Thế Di và quái nhân
đều khựng người lại, trong phòng im ắng lạ thường, một lúc sau, bà già lúc
nãy lạnh lùng hỏi gằn từng tiếng:

“Ngươi gọi ai là thúc tổ? ”, Lệ Thắng Nam không trả lời, nàng chỉ run rẩy
hỏi: “Hai người là người thế nào với Lệ Trọng Tử?” quái nhân kia kêu lớn:
“Sao ngươi biết tên cha ta?” Lệ Thắng Nam khóc òa lên: “Thúc thúc, thúc
tổ mẫu, có phải hai người đó không?” rồi nàng nghẹn ngào lấy ra tấm kim
bài trên cổ, quái nhân nhảy phắt tới giật lấy, tay run lên bần bật, miệng lẩm
bẩm: “Đúng thế... đúng thế... cuối cùng chúng ta đã gặp lại!” rồi y đưa tấm
kim bài cho bà già, bà gia cũng run rẩy cầm tấm kim bài mân mê hồi lâu,
miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng có ngày này!”

Kim Thế Di chỉ đứng ngẩn người ra trước cảnh đoàn viên có một không hai
này.

Té ra mấy mươi năm trước người anh là Lệ Bá Tử vược biển về đất liền,
người em Lệ Trọng Tử ở lại canh giữ hòn đảo. Trong một đêm mưa gió,
một chiếc thương thuyền bị đánh dạt vào đảo, người trên thuyền chẳng ai
sống sót, chỉ duy nhất có một cô gái ngoại tộc bị mù còn thoi thóp, ban đầu
Lệ Trọng Tử định giết chết nàng, nhưngsau chợt nghĩ lại mình ở trên đảo
trơ trọi một mình, chẳng biết ngày nào trở về đất liền, chi bằng cứ để nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.