VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 524

thủ ở Trung Hoa, cả con trai của y cũng ghê gớm đến thế, quả nhiên là danh
đồn không ngoa.” Đường Kinh Thiên lấy bức thư cùng đọc với Băng
Xuyên thiên nữ, trong thư viết rằng: “Kẻ hậu học trong võ lâm là Mạnh
Thần Thông gởi thư đến chủ nhân của Băng cung. Từ lâu đã nghe kiếm
pháp của quý phái cao cường, thần công trác tuyệt, lão phu muốn mở rộng
tầm mắt cho nên mạo muội sai đệ tử đến mượn kiếm xem, ngày mười lăm
tháng ba sang năm sẽ trả lại trước mộ của Độc tý thần ni phái Mang Sơn,
cũng chính vì thế cho nên tôi mới mượn kiếm này.” Mạnh Thần Thông nói
thì rất khách sáo, nhưng Đường Kinh Thiên có thể hiểu đó là thư khiêu
chiến của y, bất đồ lửa giận bốc lên, cười lạnh nói: “Mạnh Thần Thông quả
thật quá ngạo mạn! Y tuy thần thông quảng đại, nhưng bảo kiếm của Băng
cung chúng tôi không phải là đồ dễ lấy. Nhưng nếu y muốn tỉ thí với ta thì
cũng không cần dùng thủ đoạn lén lút như thế, hai người hãy về nói cho y
biết ngày mười lăm tháng ba sang năm ta nhất định đến Mang Sơn lãnh
giáo, bảo y không cần phái tên tiểu tặc hạ lưu đến đánh cắp đồ của Băng
cung nữa.” Khi Đường Kinh Thiên nói thì Băng Xuyên thiên nữ đã nháy
mắt với chàng hai lần mà chàng chẳng hề phát giác. Tán Mật pháp sư mặt
lạnh như băng, nói: “Trách nhiệm của ta chỉ là theo cao đồ của Mạnh tiên
sinh đến gởi thư, Mạnh tiên sinh khiêu chiến với các người cũng được,
muốn lấy báu vật của Băng cung cũng được, chuyện đó chẳng liên quan gì
đến ta. Thí chủ, ngươi đã trách tiểu tăng quá nặng.” Đường Kinh Thiên lúc
này mới phát giác Băng Xuyên thiên nữ nháy mắt với mình thì khựng
người lại, cười rằng: “Mong đại sư đừng hiểu lầm, tôi chỉ nói những lời này
cho Mạnh Thần Thông nghe mà thôi.” Lúc này dù có biện giải thêm cũng
càng rối.
Phùng Lâm nói: “Đúng thế, Mạnh Thần Thông coi như cũng chẳng phải là
hạng vô danh trên giang hồ, muốn khiêu chiến thì cứ quang minh lỗi lạc,
không cần phải dùng thủ đoạn lén lút như thế.” Bà ta lặp lại lời của Đường
Kinh Thiên thì càng đổ dầu vào lửa. Tán Mật pháp sư chợt quay đầu lại, đối
diện với Phùng Lâm, lạnh nhạt nói: “Không biết vào ngày mười lăm tháng
ba sang năm nữ thí chủ có rảnh đến núi Mang Sơn không?” Phùng Lâm
nói: “Thế nào?”Tán Mật nói: “Nếu nữ thí chủ chịu đến, lúc đó ta nhất định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.