VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 654

“Hảo tỷ tỷ!” nàng thầm nhủ: “Thật đáng tiếc, đáng tiếc chàng đã chết...”
Chung Triển kêu lên: “Sư muội, muội muội...” Lý Tâm Mai nói: “Muội...
muội đâu có khóc!” rồi nàng bước ra trước cửa sổ, đẩy hai cánh cửa ra hít
sâu một hơi, lặng lẽ lau nước mắt. Trong khoảng sát na này, chỉ thấy cành
cây lay động, tựa như có một bóng người nhưng đột nhiên bóng người ấy
biến mất.

Lý Tâm Mai giật mình, kêu lớn: “Thế Di!” nhưng chỉ thấy vầng trăng sáng
trtrời, gió ngừng cây lặng, từ xa nhìn chỉ thấy mấy tảng đá trông giống như
hình người chứ nào có thấy ai đâu? Chung Triển kêu lên: “Sư muội... muội
thấy ai thế?” rồi y mở cửa chạy ra ngoài, cũng chẳng nhìn thấy ai.

Lý Tâm Mai run run nói: “Chắc là muội hoa mắt, y... y làm sao có thể sống
dậy?” Chung Triển cố gượng cười: “Muội và y là hảo bằng hữu, huynh lại
nhắc đến chả trách nào muội nghĩ đến y nên sinh ra ảo giác!” Lý Tâm Mai
nói: “Muội phải tìm mẹ đây, muội hơi sợ! Lúc nãy Cốc tỷ tỷ mới nói mơ,
chắc là cũng có tri giác. Muội gọi mẹ giải huyệt cho tỷ tỷ” Chung Triển
nói: “Vậy muội hãy ở bên cạnh nàng, huynh đi đây.” Nói chưa dứt thì chợt
thấy như có người nhẹ thở dài bên tai.

Chung Triển cả kinh, ngay lúc này chỉ thấy Lý Tâm Mai kêu thét lên, tiếng
kêu đầy kinh dị và khủng khiếp. Chung Triển quay đầu lại, y vốn đang
bước qua cửa, lúc này quay đầu thì hồn bay phách tán. Trong phòng trống
hoác chẳng còn ai, cả Cốc Chi Hoa cũng biến mất. Lý Tâm Mai ngẩn người
ra, khi vào trở lại trong phòng thì thấy Cốc Chi Hoa đã đột nhiên biến mất
như một giấc mơ. Chung Triển kêu lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.