VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 660

vết chặt tựa như dao kiếm, cũng thầm lạnh mình. Dưới ánh trăng nhìn rất rõ
ràng, chỉ thấy một tăng một đạo trên mặt đều dính mấy phiến lá. Hòa
thượng nở nụ cười quỷ dị, đạo sĩ lộ vẻ khổ sở nhưng chẳng hề có vết máu.
Vả lại vẻ mặt chúng chẳng hề thay đổi, dưới ánh trăng trông rất kinh
khủng, tựa như hai hồn ma.
Công phu Trích diệp phi hoa của Phùng Lâm đã đạt đến mức giết người
trong chớp mắt nhưng trên mặt của cả hai người áo vàng này đều dính mấy
phiến lá của bà ta mà chẳng hề có vết máu, bọn chúng cũng chẳng hề kêu
lên. Phùng Lâm không khỏi kinh hãi hơn, thầm nhủ: “Sao da mặt của
chúng dày đến thế, chả lẽ chúng không phải là thân máu thịt?” Nhà sư cao
lớn cười hềnh hệch rồi vung bàn tay chụp về phía Phùng Lâm, chưởng
phong có mùi máu tanh, mùi máu này còn nồng hơn lúc nãy.
Phùng Lâm đâm ra một kiếm, nhà sư đã có phòng bị, Phùng Lâm đâm một
kiếm không trúng thì lập tức thi triển tuyệt kỹ Miêu ưng phốc kích phóng
vọt lên. Đạo sĩ lùn hình như đã đoán bà ta sẽ dùng chiêu này cho nên cũng
phóng vọt lên, cao hơn cả Phùng Lâm, cây phất trần đánh xuống, hàng
ngàn sợi tơ tỏa ra như một tấm lưới trên không trung, nhốt Phùng Lâm vào
ở giữa. Lúc còn bé Phùng Lâm ở đảo Miêu ưng, đã dựa theo tư thế bổ nhào
của một loài quái điểu có bộ mặt giống như mèo để sáng tạo ra bộ khinh
công này, cho nên có thể xoay chuyển phương hướng trên không trung.
Vốn là đạo sĩ lùn đã nắm được tiên cơ, nếu là người khác chắc chắn sẽ
không thoát nổi đòn đánh của y, nhưng Phùng Lâm lại ứng phó nhẹ nhàng.
Chỉ thấy cây phất trần trầm xuống, bà ta lập tức vặn hông xoay người, đồng
thời thổi ra một hơi chân khí, cây phất trần lập tức bị thổi bạt ra, nhưng chỉ
nghe soạt một tiếng, vai của đạo sĩ lùn đã bị nhành cây của bà ta đâm trúng,
áo rách mất một mảng, máu tươi đổ xuống. Nhà sư cao lớn thấy đồng bọn
gặp nguy hiểm thì lập tức phát ra hai đòn Phách không chưởng. Phùng Lâm
đang lơ lửng trên không, khó kéo dài được thời gian, chưa kịp phát ra kiếm
thứ hai thì cũng rơi xuống theo đạo sĩ.
Điều kỳ lạ là vai của đạo sĩ trúng kiếm thì máu tuôn ra, nhưng Phùng Lâm
thổi lá vào mặt của y thì trên mặt chỉ bị hõm xuống, chẳng hề có vết máu.
Phùng Lâm giật mình, cười lạnh nói: “Té ra là hai lão quái vật sống dai các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.