VÂN HẢI NGỌC CUNG DUYÊN - Trang 936

xong nàng lấy ra một bình ngọc, trong bình có ba viên thuốc màu đỏ, Lệ
Thắng Nam cầm cái bình nói: “Đây là thuốc giải ngũ độc tán, uống ba viên
thì hoàn toàn hồi phục. Đường chưởng môn, nếu ông tặng ba viên thuốc
này cho Cốc Chi Hoa, phái Mang Sơn sẽ nhận ơn của ông!” Vì thuốc giải
này, đệ tử phái Mang Sơn và rất nhiều võ lâm cao thủ đều đuổi đến đây,
không ngờ Lệ Thắng Nam lại đem tặng. Đường Hiểu Lan chưng hửng, nói:
“Ai có tâm thiện, trời sẽ phù hộ. Lệ cô nương, đa tạ món quà của cô nương,
từ rày về sau mối thù giữa cô với phái Mang Sơn coi như xóa bỏ, tôi cũng
không cần tính sổ với cô nữa.” Không ngờ Lệ Thắng Nam mỉm cười rồi lại
nói tiếp: “Vốn tôi thật lòng muốn tặng cho ông món quà này, đáng tiếc các
người không coi tôi là khách, tôi vừa vào đến đây thì các người mắng nào
là yêu nữ nào là ma nữ, nay ông muốn món quà này thì phải đem một chút
đồ ra đổi.” Đường Hiểu Lan trầm giọng nói: “Cô nương muốn thứ gì?” Lệ
Thắng Nam điềm nhiên nói: “Muốn ba cái dập đầu của ông! Từ rày về sau
tôi đến nơi nào thì đệ tử phái Thiên Sơn phải tránh xa ba mươi dặm.” Nàng
nói chưa xong thì khách khứa trong đường đều nổi giận.

Đường Hiểu Lan dựng ngược râu tóc, hừ một tiếng rồi nói: “Lệ cô nương,
cô hiếp người quá thể!” Lệ Thắng Nam cười rằng: “Ông không chịu dập
đầu trước tôi cũng được, nhưng ông phải lấy bằng bản lĩnh của mình.”
Đường Hiểu Lan nói: “Ồ, té ra cô nương muốn phân cao thấp với tôi?” Lệ
Thắng Nam nói: “Đúng thế, nếu ông thắng được tôi, tôi xin dâng thuốc
giải; nếu tôi may mắn thắng được ông, danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ
phải nhường cho tôi. Một vật đổi một vật coi như cũng công bằng! Đương
nhiên, Đường đại hiệp lẽ nào sợ không thắng nổi tôi? Cho nên tôi đã chọn
một ngày để ông trổ oai phong trước mặt anh hùng thiên hạ, lấy được thuốc
giải, đó chính là song hỷ lâm môn!” Đường Hiểu Lan nói: “Lệ cô nương,
tôi không đấu khẩu với cô, xin mời xuất chiêu!” Lệ Thắng Nam nói: “Hoa
đường đèn đỏ treo cao, tỉ võ ở đây chẳng hợp tí nào, Đường chưởng môn,
hãy ra ngọn núi phía trước mặt, tôi sẽ lãnh giáo ông?” Đường Hiểu Lan
nói: “Tùy cô nương!” Ông ta tuy rất giận nhưng vẫn không thất lễ, thế rồi
quát bọn đệ tử không được ồn ào, đích thân đi trước dẫn đường lên ngọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.