VẠN HUÊ LẦU DIỄN NGHĨA - Trang 126

- Nếu không để ngựa lại thì tính mạng ngươi không còn.
Địch Thanh nổi nóng vung đao chém đầu Tiêu Đình Quý, làm cho Tiêu
Đình Quý đỡ không nổi rơi roi xuống đất.
Tiêu Đình Quý thất kinh la lớn:
- Tướng quân ơi! Tôi không dám đòi tiền mãi lộ nữa, xin tướng quân chớ
giận. Thôi tướng quân đi đi.
Địch Thanh nói:
- Bây giờ ta không muốn đi. Ngươi phải dâng lễ tống hành cho ta thì ta mới
chịu.
Tiêu Đình Quý nói:
- Tôi không có tiền bạc chớ nếu có bao nhiêu cũng xin dâng.
Địch Thanh nói:
- Nếu không có tiền bạc thì dâng cái đầu cũng được.
Tiêu Đình Quý thất kinh vội quỳ xuống nói:
- Tôi không phải là cường đạo mà là bộ hạ của Dương nguyên soái sai tôi
đến đón Địch khâm sai mà hối thúc chinh y. Lúc nãy tôi thấy ngài cưỡi con
ngựa rất tốt nên làm bậy không ngờ ngài võ nghệ cao cường, xin ngài rộng
lòng tha tội cho tôi.
Địch Thanh nói:
- Té ra ngươi là bộ hạ của Dương nguyên soái sai ra đốc thúc chinh y. Ta là
Địch Thanh đây.
Tiêu Đình Quý nói:
- Nếu vậy thì tánh mạng tướng quân còn gì?
Địch Thanh hỏi :
- Tại sao vậy?
Tiêu Đình Quý thuật hết mọi việc mất chinh y cho Địch Thanh nghe.
Liền hỏi Tiêu Đình Quý:
- Vậy tướng quân có biết lũ cường đạo ấy đốt hết sơn trại mà đi đâu chăng?
Tiêu Đình Quý đáp:
- Tôi tưởng chúng nó không đi đâu xa ngoài Đại lang sơn mà nhập với bọn
Táng Thiên vương.
Địch Thanh hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.