VẠN HUÊ LẦU DIỄN NGHĨA - Trang 80

- Bàng khanh không nên làm lếu, sao lại bắt người hoàng thân quốc thích
mà gọi là lính trốn. Nếu mẫu hậu biết việc này thì khó lòng cho Bàng
khanh lắm đó.
Bàng Hồng nghe nói thất kinh, không dám tâu thêm lời nào nữa. Còn Bao
Công thấy vua quở Bàng Hồng thì mừng thầm:
- Nếu Địch Thanh là người thân thích với vua thì Bàng Hồng từ nay hết
dám sanh chuyện rồi.
Vua truyền đòi Địch Thanh vào chầu. Địch Thanh vâng lệnh bước vào triều
bái tung hô xong. Vua thấy Địch Thanh tướng mạo đường đường, oai
phong lẫm liệt thì mừng rỡ phán:
- Khanh hãy tỏ bày thân thế cho trẫm nghe thử?
Địch Thanh quỳ tâu hết lai lịch của mình.
Vua nghe xong phán:
- Thôi! Để trẫm phong vương vị cho khanh.
Địch Thanh tâu:
- Tuy bệ hạ có lòng đoái tưởng, song tôi chưa có công cán gì, nếu phong
vương tước e văn võ bá quan dị nghị.
Lộ Huê vương thấy Địch Thanh không chịu lãnh phong thưởng thì khuyên
rằng:
- Địch huynh! Ấy là ý của mẫu hậu đã dạy như vậy, không nên trái ý làm
cho mẫu hậu buồn lòng.

Lời bàn:

Lời xưa có nói:

Có tài mà cậy chi tài

Chữ tài liền với chữ tai một vần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.