VẪN Ở BÊN ANH - Trang 115

- Thôi được rồi, được rồi! Thông gia ạ. Vương Gia can ngăn – Không cần
phải khách sáo như vậy… Chúng ta đều là người nhà cả mà, tôi chỉ ở đây
mấy hôm là về ngay. Bởi vì lâu quá không nhận được thư của Tuyết Hà,
không biết là nó thế nào… nên ghé qua thăm vậy mà.

Vương Gia đang nói thì Tuyết Hà và Phỉ Thúy đã ra đến. Vừa thấy cha mẹ,
Tuyết Hà vừa mừng vừa tủi. Nhưng vì có Lão thái thái ở đấy, nên không
dám khóc. Hà run rẩy nắm lấy tay mẹ ruột, nghẹn giọng.

- Cha! Mẹ! Cha mẹ đến chơi với con à?

Vương Gia liếc nhanh. Con gái gầy thấy rõ. Khuôn mặt xanh xao và chiếc
cằm nhọn hẳn… Cái ánh mắt lạc lõng kia làm ông như nát cả ruột gan.
Nhưng ông vẫn dằn lại được, trong khi bà Phước Tấn thì lại không ngăn
được nỗi đau.

- Tuyết Hà… Mẹ nhớ con gần chết!

- Mẹ! Tuyết Hà nghẹn lời. Có rất nhiều điều, nhiều thứ muốn nói. Không
ngờ cha mẹ lại đến kịp lúc thế này. Thần giao cách cảm ư? – Mẹ ơi… Cha
mẹ đến thật tốt… Con cũng… Con cũng nhớ cha mẹ quá.

Lão thái thái nhìn hai mẹ con Hà mà bực mình. Làm gì kỳ cục vậy?

Làm như nhà họ La này thích bạc đãi dâu con không bằng, nhưng mà nếu
có chuyện đó đi, Tuyết Hà đã là người của nhà họ La rồi. Vợ chồng Vương
Gia cũng không có quyền ở đây.

- Hừ. Lão thái thái lên tiếng – Tôi thấy thì… Vương Gia này… Quý vị cần
phải thường xuyên đến đây thăm viếng Tuyết Hà mới đúng. Như vậy nhà
họ La này có gì không phải Tuyết Hà nó mới có chỗ để thổ lộ… Đúng
không?

- Ồ! Sao lại nói như vậy? Vương Gia cố giả lả - Làm gì có chuyện đó… À
mà… Sao chẳng thấy Chí Cang vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.