VẪN Ở BÊN ANH - Trang 144

Tuyết Hà ôm lấy bé Hạt Mưa mà cõi lòng tan nát…
- Quận chúa ơi, thế này thì chết rồi! Phỉ Thúy bước tới lắc mạnh vai Hà
– Quận chúa phải bình tĩnh, phải thật tỉnh táo để ứng phó… Thế nào rồi
thiếu gia sẽ vào đây hỏi tội… Con phải sang gặp Vương Gia và Bà ngay để
nhờ cứu.
Và không đợi Tuyết Hà đồng ý, Phỉ Thúy chạy ngay ra ngoài.
Bé Hạt Mưa còn xúc động, nó khóc lóc:
- Mợ… mợ… Lão thái thái tại sao lại… nói những điều đó với con?
Thế con là… Con phạm tội gì mà Lão thái thái lại chửi cả cha lẫn mẹ con?
Tuyết Hà đau nhói trong tim. Nhưng lời của Hạt Mưa khiến nàng như
choàng tỉnh. Nhìn con bé, Hà thấy không còn gì phải giấu giếm nữa.
- Con ơi! Tuyết Hà nói – Mẹ của con chưa chết đâu con ạ.
- Vậy thì… Vậy thì mẹ con ở đâu?
- Con ơi… Ta chính là mẹ con đây…Mẹ ruột của con đó.
Bé Hạt Mưa bàng hoàng, nó tròn mắt quên cả khóc.
Nó nhìn Tuyết Hà rồi lắc đầu nói:
- Không phải đâu, không phải đâu! Nội đã bảo là mẹ con chết rồi mà.
- Ta chính là mẹ ruột con. Hãy tin mẹ, Hạt Mưa ạ. Tuyết Hà vội vã nói
– Bây giờ mẹ không có thời gian để giải thích cặn kẽ cho con biết… Nhưng
con phải biết là, khi nội đưa con vào La phủ, mục đích là muốn giao con
cho mẹ… Nội đã quý con như vậy, đâu bao giờ bán con qua làm a đầu ?
Con nghĩ có đúng không? Chẳng qua nội muốn con gặp mẹ. Mẹ con chưa
chết, ở đây đây… Mẹ là mẹ ruột của con.
- Không, không đúng, không đúng! Hạt Mưa lắc đầu nhanh. Bà không
phải là mẹ tôi, bà chỉ là mợ chủ… Vì vậy… Bà mới không cần tôi… Mẹ tôi
đã chết lâu rồi.
Tuyết Hà nhắm mắt, lệ chảy thành dòng.
Tất cả ý thức, tư tưởng hoàn toàn rối rắm… Nàng chỉ mở trừng mắt nhìn
Hạt Mưa… Hạt Mưa! Hạt Mưa!
Hạt Mưa vẫn tiếp tực hét:
- Bà không phải là mẹ tôi, không phải. Mẹ tôi đã chết lâu rồi…
Hạt Mưa đã không nhìn nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.