VẪN Ở BÊN ANH - Trang 142

- Con không muốn được sung sướng hơn. Hạt Mưa lắc đầu, nước mắt
chảy dài xuống má nó – Con chỉ muốn được sống chung với mợ. Con van
mợ, mợ đừng bắt con phải đi.
Tuyết Hà đau khổ ôm Hạt Mưa vào lòng”
- Con gái ơi, con có biết là … Bắt con xa ta… Ta đau khổ cỡ nào
không?
- Vậy thì mợ đừng để con đi… Để con được ở bên mợ… Có khổ thế
nào con cũng chịu đựng được mà… Con yêu mợ… Con chỉ muốn được
sống với mợ.
Bé Hạt Mưa khóc lớn rồi nó quay sang Phỉ Thuý:
- Chị Phỉ Thuý, em biết chị cũng yêu em… Chị hãy nói giúp với mợ đi,
xin người đừng bắt em đi theo Vương Gia.
- Hạt Mưa này. Phỉ Thuý buồn bã nói – Sau này em mới hiểu được
Quận chúa… Người bảo em đi là vì.. yêu em đấy!
- Không!Không!Không! Hạt Mưa khóc lớn hơn nữa – Con không muốn
đâu.
Và nó vội bỏ chạy ra cửa. Nhưng cửa vừa mở. Nó suýt đụng phải La lão
thái thái. Người đang đứng phía ngoài, người không biết đã đứng ở đấy tự
bao giờ.
Tuyết Hà và Phỉ Thúy tái mặt.
Trong khi Hạt Mưa lại nắm lấy chéo áo của La lão thái thái, van xin:
- Con xin bà, bà đừng bắt con đi… Bà đừng cho con cho ông bà Vương
Gia… Con xin hứa là con sẽ ngoan, sẽ nghe lời, sẽ cố gắng làm hết công
việc bà giao… Đừng đuổi con nghe bà?
La lão thái thái sa sầm nét mặt. Đột nhiên bà chụp lấy bé Hạt Mưa, rồi
trừng mắt nhìn Tuyết Hà.
- Mày yêu nó như vậy? Mày không đành lòng xa nó như vậy? Thế tại
sao mày lại định đưa nó cho cha mẹ mày? Tại sao? Nói!
Tuyết Hà sợ hãi:
- Dạ… dạ bởi vì… Cha mẹ con… ưa thích nó.
- Không có cách giải thích nào lại gượng ép như vậy? La lão thái thái
trừng mắt – Mấy người định qua mặt ta. Mấy người không coi ta và Chí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.