"Độc này ta ngửi không ra, ngươi giúp ta đi tìm chén nước trong tới."
Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Nàng nơi nào cần nước, bất quá là muốn Long Phi Dạ rời đi mà thôi.
Gia hỏa này rất là khôn khéo nha, vốn là hoài nghi nàng, trước mặt hắn làm
trò đem máu để vào hệ thống giải độc phân tích kiểm tra, chưa chắc có thể
thoát được pháp nhãn của hắn.
Buổi tối hôm đó giúp hắn giải độc, hắn bị trọng thương nên ý thức
không phải thanh tỉnh như vậy, hơn nữa nàng cũng là trốn đến phòng ngủ đi
lấy châm cùng thuốc giải mới kiểm tra.
Long Phi Dạ không hiểu độc, hai lời chưa nói xoay người liền đi. Hàn
Vân Tịch xác định hắn đi thật rồi, lúc này mới lấy kim châm thu thập một
chút vết máu trên vải bố trắng, để vào hệ thống giải độc xét nghiệm.
Kiểm tra ra tới kết quả, độc này thuộc về hoa độc, trong mỗi một loại
hoa đều chứa độc tố hoặc nhiều hoặc ít, một chút ít kia sẽ không khiến cho
trúng độc, nhưng nếu dùng liều lượng nhiều thì đúng thật là độc dược.
Rất nhanh Long Phi Dạ đã trở lại, tự mình bưng tới một chén nước
trong, Hàn Vân Tịch làm bộ làm tịch đem vải bố trắng để vào trong nước,
rồi mới dùng kim châm thu thập một chút máu loãng, ngửi ngửi.
"Đây là hoa độc, Mê Điệt Hương." Nàng thực khẳng định mà nói.
"Phối ra giải dược, ngay lập tức." Long Phi Dạ lạnh lùng ra lệnh.
Ngữ khí này làm Hàn Vân Tịch thực khó chịu, gia hỏa này đang nghĩ
nàng là dược cơ (máy tạo dược) sao?
Nàng khí định thần nhàn, tư thế ưu nhã mà duỗi tay ra, "Tốt, trước cấp
năm mươi lượng bạc, chẩn kim."