"Mộ Dung tiểu thư, Tần Vương phi vô tội, tại hạ có thể làm chứng, chỉ
là......" Cố Bắc Nguyệt thật thà nói rõ mọi tình huống theo đúng sự thật cho
Mộ Dung Uyển Như.
Mộ Dung Uyển Như hoài nghi, vị Cố thái y này bình thường ôn hòa
bình tĩnh cư nhiên cũng sẽ có một mặt nóng lòng như lửa đốt, nghe nói thời
điểm hắn đối mặt với bệnh tình của hoàng đế, đều có thể rất bình tĩnh tự
tin.
Mộ Dung Uyển Như ra vẻ tức giận, "Điều này... Mục đại tướng quân
sao lại như thế? Sự tình vì sao lại nháo đến tai thái hậu! Điều này......"
"Mạng người quan trọng, muốn thỉnh Mộ Dung tiểu thư nhanh chóng
đưa tại hạ đi gặp Nghi thái phi, địa phương như Đại Lý Tự đã vào mà muốn
ra thật sự là rất khó khăn." Cố Bắc Nguyệt nhịn không được thúc dục.
Mộ Dung Uyển Như, nhìn như rất nóng vội, nhưng không hề có hành
động.
"Mẫu hậu đang lúc tĩnh tu không thích người ngoài quấy rầy, như vậy
đi, cố thái y ngươi đi về trước hỏi thăm tình hình, ta đây liền đi tìm mẫu phi
để nàng ra chủ ý." Mộ Dung Uyển Như lúc này mới có chút tỏ vẻ.
Cố Bắc Nguyệt gật gật đầu, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sợ
làm chậm trễ Mộ Dung Uyển Như, hắn cũng không dám ở lâu, lập tức cáo
từ rồi rời đi. Nhưng mà, Mộ Dung Uyển Như cũng không có đi ngay lập
tức.
Nàng ngồi ngay ngắn trên chủ vị ở khách đường, thanh thản lười
biếng, bên môi gợi lên một mạt châm biếm khinh thường.
Trấn tĩnh một lát, nàng khí định thần nhàn đưa mắt quét mấy tỳ nữ
trong phòng một cái, sửa một bộ dáng nhu nhược thiện lương, nhướng nhẹ
mi lạnh, "Sự tình hôm nay, ai nói ra ngoài, hậu quả...... Tự chịu!"