VÂN TỊCH TRUYỆN - Trang 169

"Vẫn là bộ dáng như lúc trước, chỉ sợ...... Vạn nhất độc tính vĩnh viễn

không hiện ra, Vương Phi nương nương ngươi chẳng phải......"

Cố Bắc Nguyệt chưa nói hết, nhưng Hàn Vân Tịch biết hắn lo lắng

điều gì, vạn nhất độc tính của Mục Thanh Võ vĩnh viễn không hiện ra tới,
đến lúc đó ngay cả Long Phi Dạ cũng chưa chắc có thể rửa sạch tội danh
cho nàng.

Trầm mặc một lát, Hàn Vân Tịch chất vấn hỏi, "Cố thái y, ngay cả

ngươi cũng không tin ta, phải không?"

Không phải Cố Bắc Nguyệt không tin nàng, mà là không sợ nhất vạn,

chỉ sợ vạn nhất(*).

(*)

不怕一万,只怕万一 (Bùpà yī wàn jiù pà wàn yī): Không sợ nhất

vạn, chỉ sợ vạn nhất: Nghĩa là không phải là lo không vượt qua được mà
chỉ sợ gặp xui xẻo/ Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất
ngờ. (Better be safe than sorry/Safety or certainty in the first place is better
than regret for a venture going wrong/It's always wise to play safe/One
cannot afford a single mishap. What if you run a risk?...)

"Đã một ngày qua đi, trong vòng hai ngày tới, độc tính của thiếu tướng

quân nhất định sẽ hiển hiện ra, chỉ cần giải độc hắn liền sẽ tỉnh! Ngươi giúp
ta trông hắn, độc tính một khi hiện ra liền nói cho ta biết."

Hàn Vân Tịch ánh mắt sáng quắc lộ ra ánh sáng kiên định, nàng nắm

lấy tay của Cố Bắc Nguyệt, nghiêm túc nói, "Ta sẽ không lấy tính mạng của
chính mình ra nói giỡn, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể giúp ta!"

Cố Bắc Nguyệt vô tình cúi đầu nhìn lại, có chút ngoài ý muốn, nhưng

khi nhìn thấy tia sáng trong ánh mắt của Hàn Vân Tịch, hắn khẽ cười, bàn
tay to ấm áp đặt trên bàn tay nhỏ lạnh băng của Hàn Vân Tịch, cũng rất tích
cực, "Được, ta nhất định sẽ tận lực."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.