"Bắc Cung đại nhân, ai cho ngươi cái quyền lực này, thái y ngự dụng
của Hoàng Thượng ngươi cũng dám tống giam?" Cố Bắc Nguyệt thản
nhiên không gợn sóng, nhưng ánh mắt nghiêm nghị.
Bắc Cung Hà Trạch giơ cao đôi tay hướng lên trời chắp tay thi lễ,
"Thái hậu nương nương!"
"Chứng cứ đâu? Bắc Cung Hà Trạch, Mục đại tướng quân đã tin tưởng
ta, hiện tại ta phải trở về giúp thiếu tướng quân giải độc, ngươi dám giam ta
lại, hậu quả tự chịu!" Rốt cuộc, Cố Bắc Nguyệt luôn ôn hoà nhất đã nổi
giận, phải biết rằng, bây giờ mạng của Mục Thanh Võ cùng Hàn Vân Tịch
đều nắm giữ ở trong tay hắn a!
"Ha ha, không cần nói bậy, Hàn thần y đã đi thỉnh ban quản sự của học
viện Y tới khám, ngươi nên chết tâm này đi!" Bắc Cung đại nhân hừ lạnh.
"Buông ta ra! Các ngươi sẽ hại chết thiếu tướng quân!"
"Ta muốn gặp Hoàng Thượng!"
"Bắc Cung Hà Trạch, Hoàng Thượng gần đây long thể bất an, ta cần
phải tùy thời chờ lệnh, ngươi suy nghĩ cho kỹ!"
Cố Bắc Nguyệt không ngừng giãy giụa, đáng tiếc hắn là một đại phu,
tay trói gà không chặt làm sao có thể chống lại đám ngục tốt bưu hãn kia,
rất nhanh, thanh âm của hắn liền biến mất ở hành lang dài âm trầm.
Trường Bình công chúa đã sớm thúc giục Bắc Cung đại nhân bắt
người, nói nếu phụ hoàng trách tội xuống nàng một người sẽ gánh chịu hết.
Bắc Cung đại nhân cũng cố kỵ thân phận của Cố Bắc Nguyệt, chậm chạp
không dám động thủ, nhưng hắn mới điều tra rõ Hoàng Thượng đã nhiều
ngày nay thân thể đều rất tốt, cũng chuẩn cho Cố Bắc Nguyệt được nghỉ
phép, cho nên lúc này mới suốt đêm vô thanh vô tức bắt người đem đi.