"Chủ tử, kia...... kia giống như là Vương Phi nương nương." Sở Tây
Phong sợ hãi mà nói.
Hắn cùng Tần Vương ra ngoài tìm dược vừa mới trở về thành, liền
trực diện nhìn thấy Tần Vương phi đang chạy như điên, may mắn bọn họ
trốn nhanh, nếu không thật sự sẽ bị đâm bay.
Lúc này, chủ tớ hai người đều tránh ở trên nóc nhà ven đường, Long
Phi Dạ một bộ thường phục cẩm bạch, tuấn dật phi phàm, thanh lãnh tôn
quý, tuấn mi của hắn nhăn lại, chưa nói hai lời liền đuổi theo sau.
Sáng sớm tinh mơ, nữ nhân này chạy nhanh như vậy để làm gì? Chạy
trốn sao?
---------
Hàn Vân Tịch liều mạng mà chạy a chạy a, đây là đi cứu mạng, so với
chạy trốn còn muốn chạy nhanh hơn.
Đáng chết, sao từ Đại Lý Tự đến phủ Đại tướng quân lại xa như vậy?
Hàn Vân Tịch cũng không biết chính mình chạy trốn có bao nhiêu
khủng bố, khi đến cửa phủ Đại tướng quân cơ hồ không thở nổi, nàng kéo
nắm tay cửa lên điên cuồng gõ, thở hổn hển kêu không ra lời.
Rất nhanh, thủ vệ cửa liền tới mở cửa, vừa thấy là nàng thì khiếp sợ,
"Tần Vương phi...... vì sao lại là ngươi? Cố thái y đâu?"
"Mau...... Ta......"
Hàn Vân Tịch còn thở hổn hển, nói không nên lời vì thế đơn giản
không nói, vừa đẩy cửa ra vừa vội hướng vào phía trong đi. Ai ngờ, lúc này
phía sau truyền đến một trận quát chói tai, "Hàn Vân Tịch, ngươi vì sao lại
ở chỗ này? Đứng lại cho ta!"