Nàng nhắm mắt lại, cố gắng thử dùng ý thức để mở hệ thống giải độc.
Không nghĩ rằng vẫn thuận tiện dễ dàng sử dụng như vậy. Lấy mấy cây kim
châm cùng băng gạc dùng trong y học ra, nhân tiện xem xét các thiết bị bên
trong. Trong đó các loại kim châm, các loại dược liệu vẫn thực đầy đủ.
Hàn Vân Tịch nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy mọi người đều đang lơ
mơ ngủ, xác định tạm thời sẽ không có người tới quấy rầy nàng, lập tức bắt
đầu xử lý u nhọt trên chính mặt mình.
Vốn định lấy một ít máu của u ác tính và để vào hệ thống giải độc làm
xét nghiệm, không nghĩ tới loại độc này bị nàng ngửi một cái liền xác định
được là độc gì.
Loại độc này được gọi là quả cầu nho (
萄球: hay còn gọi là tụ cầu
khuẩn: staphylococcus), là loại độc thường thấy ở thời cổ đại dùng để hủy
dung. Thậm chí độc sư có năng lực một chút đều có thể hóa giải, không
nghĩ tới đường đường là thế gia y học Hàn gia, cư nhiên để nữ nhi chịu
đựng sự tra tấn này, cũng không ai giúp nàng giải độc.
Độc này, nhất định là có người cố ý hạ!
Hàn gia đúng không, hận này nàng sẽ thay nguyên chủ nhớ kỹ.
Bác sỹ không thể tự trị bệnh cho chính mình là có đạo lý của nó. Tuy
rằng giải độc này rất đơn giản, nhưng độc ở trên mặt Hàn Vân Tịch lại có
chút phiền toái. Nàng chỉ có thể sờ soạng trong tối tiến hành, lấy máu độc
ra, rửa sạch độc tố, phối dược rịt thuốc. Cuối cùng dán lên băng gạc, lăn lộn
ước chừng một giờ mới thu phục xong toàn bộ.
Thu thập xong đồ vật, Hàn Vân Tịch một lần nữa đắp hỉ khăn lên,
hướng bên ngoài hô lên, "Vương hỉ bà, ta đói bụng, mang một bát mỳ tới
đây."