VÂN TỊCH TRUYỆN - Trang 351

Hàn Vân Tịch chỉ cảm thấy da đầu chợt lạnh, theo bản năng ngẩng đầu

nhìn lên, lập tức liền đón nhận ánh mắt thâm thúy của hắn, nàng hơi sửng
sốt, lập tức thu liễm tươi cười, đối với một người không bao giờ cười, quả
thực là lãng phí tâm tình.

Long Phi Dạ thu hồi tầm mắt, không nói gì.

Vực sâu này là một đảo phong bế hình dạng chữ "V", tất cả bốn phía

đều không có một vách đá hay ngọn cỏ nào. Liếc mắt một cái là có thể nhìn
thấy, căn bản không có cách gì để dấu người. Cho nên, tên mật thám của
Bắc Lịch quốc kia chỉ có thể tránh ở dưới đáy của vực sâu.

Long Phi Dạ mang theo Hàn Vân Tịch, một đường không hề có trở

ngại, đáp xuống. Đáy cốc là một mảnh loạn thạch hoang vu, bao phủ bởi cỏ
ngắn mọc xung quanh.

Bọn họ dừng ở trên đỉnh một khối đại thạch cao nhất, Long Phi Dạ

trước sau vẫn ôm Hàn Vân Tịch không buông, cặp mắt đen lạnh lùng tê
lãnh nhìn quét khắp xung quanh.

Đột nhiên, một đạo thân ảnh xuất hiện trong không khí mỏng, dừng ở

trên tảng đá đối diện bọn họ. Đúng là gian tế Bắc Lịch mà Long Phi Dạ
đang đuổi bắt. Có điều, nằm ngoài dự kiến của Hàn Vân Tịch, không nghĩ
tới gian tế này cư nhiên là một nữ nhân, lại còn là một nữ nhân rất tinh tế.

Nàng không cao lắm, nhưng có một vóc người hấp dẫn, đường cong

duyên dáng, phập phồng quyến rũ, có thể nói là cực phẩm trong 'chim nhỏ
nép vào người'; Khuôn mặt nàng kiều mỹ, so với Mộ Dung Uyển Như còn
muốn nhu mĩ hơn ba phần. Chẳng cần phải mở miệng, đã để lại cho người
ta một loại điềm đạm đáng yêu, cảm giác yếu đuối mong manh.

Gặp được nữ tử như vậy, đừng nói là nam nhân, cho dù là nữ nhân

cũng đều sẽ vô cớ sinh ra ý muốn bảo hộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.