VÂN TỊCH TRUYỆN - Trang 397

không nghĩ tới ngươi có thể thừa kế thừa y thuật của mẹ ngươi, tốt tốt, rất
tốt nha!"

Giải thích cho hoàng đế đều không có hiệu quả, nói gì đến giải thích

cho vị chủ mưu trước mặt này? Hơn nữa, Hàn Vân Tịch không tin các nàng
thực sự có thành tâm thành ý muốn nhìn thấy nàng cứu Thái tử.

Bất quá là muốn đem củ khoai lang phỏng tay này từ trên tay Hàn

Tòng An ném đến trên tay nàng, từ đây có nhiều thêm một cái cớ để trị tội
nàng.

Hàn Vân Tịch lười biện giải thêm, chỉ khẽ cười, "Ta cũng không rõ

ràng lắm về tình huống cụ thể, ta sẽ tận lực thử xem."

Lúc này, hoàng hậu cũng tiến lên, giữ chặt một tay khác của Hàn Vân

Tịch, bộ dáng phảng phất như rất thân thuộc với nàng, "Vân Tịch, ngươi
đừng quá khiêm tốn, bổn cung không cho phép ngươi trị không hết! Nếu
ngay cả ngươi đều trị không được, kia...... kia......"

Hoàng hậu nói, rút khăn tay ra che mặt, nức nở.

Hoàng thượng thấy thế, đáy mắt hiện lên một mạt không kiên nhẫn,

"Tốt tốt, Tần Vương phi, ngươi cùng trẫm vào đi."

"Vâng." Hàn Vân Tịch gật đầu, thấy thái hậu cùng hoàng hậu đều

không tính đi vào, nàng cho rằng Long Phi Dạ cũng sẽ không đi vào, nhưng
ai biết gia hỏa này vẫn luôn trầm mặc, cư nhiên đi ở phía trước nàng.

Một câu cũng đều không giúp nàng nói, giờ này khắc này, Hàn Vân

Tịch nhìn thấy gia hỏa này thật sự có chút chướng mắt.

Hàn Vân Tịch hít sâu một hơi, bước vào mật thất, tới bên trong rồi, có

thể ẩn ẩn nhìn thấy người trên giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.