VÂN TỊCH TRUYỆN - Trang 460

Hàn Vân Tịch đã từ bỏ hy vọng, tuy rằng nhắm hai mắt lại, tuy rằng

đưa lưng về phía mặt đất, nhưng nàng cảm giác được rất rõ ràng chính xác,
nàng ngay lập tức sẽ rơi xuống đất.

Người nhảy lầu, có phải có loại cảm giác này hay không?

Rất nhanh, sau đầu nàng sẽ mạnh mẽ va chạm trên mặt đất, óc nát ra,

chân tay nàng tất cả đều gãy nát?

Là ai từng nói, có hắn ở đây, không cần phải sợ?

Là ai từng nói, sẽ không có chuyện không hay xảy ra?

Một giọt nước mắt, vô thanh vô tức mà chảy xuống từ khóe mắt của

nàng, nàng cắn chặt răng, đơn giản mở mắt ra, cho dù chết, cũng muốn lần
cuối cùng nhìn xem thế giới này một cái.

Nhưng ai biết, nàng vừa mở mắt, ánh vào mi mắt cư nhiên là một

gương mặt tuấn mỹ đến người hay tiên cũng đều phải ghen tỵ, lạnh như
băng sương, như điêu như khắc.

Mắt hắn như bể nước lạnh, môi hắn mỏng như cánh ve.

Quen thuộc như thế, rồi lại xa lạ như thế...... Long Phi Dạ!

Hàn Vân Tịch không thể cưỡng lại nên nở nụ cười, đây là ảo giác

trước khi chết hay sao? Không nghĩ tới nàng vẫn còn có hy vọng xa vời
rằng hắn sẽ tới cứu nàng.

Long Phi Dạ cúi người xuống, ôm lấy eo Hàn Vân Tịch, mang theo

nàng chậm rãi xoay tròn rơi xuống.

Hàn Vân Tịch chỉ cảm thấy ảo giác này quá chân thật, quá tốt đẹp

giống như đang mơ một giấc mơ đẹp, tựa hồ hết thảy đất trời tất cả đều
biến mất, chỉ còn lại nàng và hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.