Hàn Vân Tịch lấy lại bình tĩnh, lấy kim châm ra đi thu thập máu của
độc cự mãng, loại độc hiếm lạ này, nàng đương nhiên muốn mang về
nghiên cứu thật tốt.
"Ngươi đang làm cái gì?" Long Phi Dạ lạnh lùng truy vấn.
"Không có gì." Hàn Vân Tịch khuôn mặt nghiêm túc, ngữ khí lạnh
băng, tạm thời không muốn cùng hắn nhiều lời.
"Nhát gan." Long Phi Dạ lạnh lùng phát ra một ngụm.
Hàn Vân Tịch giận dữ, nắm chặt nắm tay, không nói gì.
Sau khi lấy máu xong, nàng nói, "Xà đan cũng lấy được rồi, ta đối với
ngươi mà nói cũng không có tác dụng gì, ta muốn đi về."
Long Phi Dạ hơi sửng sốt, thế nhưng cũng không giữ lại, lạnh lùng
nói, "Đi thôi, bổn vương mang ngươi xuất cốc."
Vì thế, hai người một đường trầm mặc mà quay lại đường cũ đi trở về.
Bất đắc dĩ, ra khỏi sơn cốc rồi lại phát hiện xe ngựa cùng xa phu đều
bị độc chết hết, không có ai bảo vệ đường về cho nàng.
Hàn Vân Tịch trong lòng trộm vui sướng, thầm nghĩ, "Xem ngươi hiện
tại tính làm gì với cái phiền toái là ta đây! Ai kêu ngươi lại tự tìm tới phiền
toái!"
Ai ngờ, Long Phi Dạ cho nàng hai lựa chọn, "Hoặc tự mình đi trở về
đi, hoặc cùng bổn vương đi một chuyến."
Hắn nói xong, không cho Hàn Vân Tịch thời gian suy nghĩ, xoay
người lại hướng phía trong sơn cốc mà đi.