Thời điểm trời sáng, cuối cùng thu thập xong hết mọi thứ, tiểu Trầm
Hương mệt muốn chết, đang muốn đi hỏa phòng kiếm bữa sáng, ai biết vừa
mới ra khỏi Phù Dung Viên, đã có hạ nhân bưng cơm sáng nóng hầm hập
đứng chờ!
Kỳ thật tiểu Trầm Hương cũng không hiểu những đạo lý mà chủ tử đã
nói, nhưng là, nhìn đến một màn này trước cửa viện, nháy mắt nàng đã
hiểu, có bạc thật tốt!
Hàn Vân Tịch ăn chút ít, có thể là do mệt nhọc quá độ, không muốn ăn
gì cũng không thấy buồn ngủ, nhưng cả người đều nhấc không nổi, nàng
cân nhắc một lát, sai tiểu Trầm Hương qua đi tẩm cung nhìn xem.
"Chủ tử, Tần Vương điện hạ không trở về." Tiểu Trầm Hương rất
nhanh liền tới hồi báo.
Hàn Vân Tịch lập tức vui vẻ, thu thập đồ vật chuẩn bị đi qua suối
nước nóng cọ rửa, ngày mùa đông mệt thành như vậy, biện pháp tốt nhất
chính là ngâm mình trong suối nước nóng.
Sau khi nàng xác định phòng trong thật sự không có ai, để tiểu Trầm
Hương gác ở ngoài cửa, một đầu chạy đến suối nước nóng trong hồ.
Cái hồ này tuy là ở trong phòng Long Phi Dạ, nhưng vẫn là một cái hồ
thiên nhiên, nước rất mềm mại, nhiệt độ vừa phải, sâu cạn vừa vặn tốt, Hàn
Vân Tịch ngâm mình xuống, lập tức thả lỏng toàn thân.
Nàng dựa vào bên cạnh hồ, ngửa đầu, tùy ý suối nước nóng gột rửa
thân thể, hưởng thụ một khắc thanh thản này, rất nhanh, Hàn Vân Tịch đã
mơ mơ màng màng trong buồn ngủ.
..........