Lời này của Mục Lưu Nguyệt đã hoàn toàn chọc giận Hàn Vân Tịch,
lần trước cũng khiến nàng ta ăn mấy roi của Mục tướng quân, coi như nàng
may mắn, không nghĩ tới lần này nàng ta còn dám được một tấc lại muốn
tiến một thước.
Nàng nổi danh không có uy quyền, nên không muốn phát sinh thêm
thị phi, Mục Lưu Nguyệt thật sự nghĩ rằng nàng dễ khi dễ vậy sao?
Hàn Vân Tịch ngăn Mục đại tướng quân lại, nhàn nhạt cười nói, "Mục
Lưu Nguyệt, về chuyện nội gian, căn bản có dám đánh cuộc một hồi với
bản Vương phi hay không? Ai thua...... cởi áo ngoài ra và chạy một vòng
trên đường Huyền Vũ, như thế nào?"
Đặt cược, thật lớn!
Mục đại tướng quân cùng Mục Thanh Võ đều trợn mắt há hốc mồm,
như thế nào cũng không thể tưởng được đường đường là Tần Vương phi cư
nhiên sẽ nghĩ ra loại đặt cược này.
Mục Lưu Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền hưng phấn lên,
sợ bị Hàn Vân Tịch giành trước, vội vàng nói, "Đương nhiên dám, ta đánh
cuộc ngươi không tìm ra được nội gian!"
Đại tướng quân phủ tìm nội gian cũng đã tìm một tháng, bởi vì sự tình
liên quan đến an toàn tính mạng ca ca, hoàng đế đã từng bí mật bày mưu
đặt kế để vài vị mật thám Đại Lý Tự qua đây điều tra, đáng tiếc đều không
có kết quả.
Mục Lưu Nguyệt cảm thấy ca ca đi nhờ Hàn Vân Tịch đến giúp đỡ,
quả thực chính là đầu bị lừa đá (bị con lừa đá vào đầu), Hàn Vân Tịch tới,
cũng bất quá là làm ra vẻ ta đây mà thôi.
Hiểu chút y thuật, liền thật sự cho rằng chính mình có khả năng nha?
Thật là chê cười!