Lời đều đã nói đến mức này, Hàn Vân Tịch đã bưng tôn uy Vương phi
ra tới, chính là, Mục đại tướng quân lo lắng a, ai thắng ai thua hắn đều gánh
không nổi.
"Vương Phi nương nương, ngươi hãy nhìn mặt lão thần......"
Lời còn chưa nói xong, ai ngờ Mục Thanh Võ một bên đã mở miệng,
"Cha, Lưu Nguyệt đã tự mình đáp ứng, cũng không thể lại phạm thượng,
lật lọng đi!"
Lời này của Mục Thanh Võ thực ngoài ý muốn của Hàn Vân Tịch,
nhìn dáng vẻ của hắn dường như đã hết kiên nhẫn đối muội muội được
nuông chiều này rồi, rất tốt, gia hỏa này không làm nàng thất vọng.
Mục đại tướng quân liếc mắt nhìn Mục Thanh Võ một cái, lại thấy vẻ
mặt lạnh lùng nghiêm túc của Hàn Vân Tịch, không có lựa chọn khác, chỉ
có thể đáp ứng.
Vừa thấy cha gật đầu, đáy lòng Mục Lưu Nguyệt tràn ngập niềm vui,
nàng gấp không chờ nổi nghĩ đến viết thư nói tin tức tốt này cho Trường
Bình công chúa, khiến Trường Bình công chúa nhanh chóng quay về đế đô
để xem trò vui.
Nhưng mà, Mục Lưu Nguyệt rất nhanh liền phát hiện, vui mừng của
nàng đến quá sớm.
"Mục đại tướng quân, nếu ở quý phủ không tìm thấy dấu vết gì để lại,
hiện giờ xem ra, chỉ có một biện pháp." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Lời này vừa ra, Mục Lưu Nguyệt liền nhíu mày nhìn qua, thấy ánh
mắt Hàn Vân Tịch tự nhiên không quan tâm, nàng vô cớ có chút khẩn
trương.