Nếu Hàn Ngọc Kỳ cảm thấy bây giờ còn có lợi thế nói điều kiện cùng
nàng, vậy thì quá mức ngây thơ!
"Ngươi...... Ngươi mơ tưởng!" Hàn Ngọc Kỳ mới sẽ không dễ dàng
thỏa hiệp như vậy, thời điểm khi phụ thân không ở đây hắn đều mơ tưởng
đến chìa khoá nhà kho, huống chi, bây giờ đã bị bỏ tù.
Chịu đựng! Hắn chịu đựng!
"Người tới, tiếp tục đánh cho bổn thiếu gia!" Hắn vừa hạ lệnh, vừa
không tự giác gãi ngứa.
Nắm chặt nắm chặt, đột nhiên phát hiện không chỉ có cánh tay, toàn bộ
bả vai đều đang bắt đầu ngứa, kiến độc lan tràn là từ chậm đến nhanh, ngay
từ đầu chậm, sau đó dần dần rất nhanh, mà đáng sợ nhất không gì hơn
chính là lan tràn đến trên mặt!
Trời mới biết kiến độc này của Hàn Vân Tịch có phải đã được cải tiến
hay không, Hàn Ngọc Kỳ vừa mới cảm giác được ngứa nơi bả vai, ngay sau
đó, cổ cũng bắt đầu ngứa, rất nhanh, cả khuôn mặt đều bắt đầu ngứa!
"Không...... Không......"
Hắn rống to, giống như con khỉ, gãi cổ và mặt, rốt cuộc kháng cự
không được, "Giải dược, Hàn Vân Tịch, cho ta giải dược, ta lập tức liền thả
Hàn Vân Dật!"
Hàn Vân Tịch đâu chịu dễ dàng nhượng bộ, nàng dùng ánh mắt lạnh
lùng nhìn hắn, một chữ một chữ nói, "Thả người trước, nếu không đừng
bàn nữa!"
Hàn Ngọc Kỳ đã bị tra tấn đến mức không chịu nổi nữa, nếu tiếp tục
như thế, hắn sẽ tự chặt đứt hai tay, thậm chí ngay cả đầu cũng sẽ chém rớt,
quá ngứa, thật sự chịu không nổi!