Mục Lưu Nguyệt nhìn nàng một cái, lại ha hả cười vài tiếng mới bình
tĩnh trở lại, "Không có, sao có thể có sự tình gì?"
Hàn Nhược Tuyết ái muội nhìn nàng một cái "Trên mặt đều cười như
hoa nở, không phải là nghĩ đến nhà ai......"
Lời này còn chưa nói xong, Mục Lưu Nguyệt liền cầm lấy chén trà
trước mắt muốn đập vỡ nó, Hàn Nhược Tuyết vội vàng ngăn lại, "Được
được được, ta không hỏi là được! Ta tự mình vả miệng!"
Hàn Nhược Tuyết làm bộ nhẹ nhàng đánh vài cái vào miệng mình,
trước khi nàng tới, còn tưởng rằng vị đại tiểu thư này sẽ bởi vì sự tình của
Hàn Vân Tịch mà không thích nàng đâu, không nghĩ tới thái độ trước sau
vẫn như một.
Bất quá, nghĩ đến cũng là chuyện bình thường, trước đây Mục Lưu
Nguyệt sở dĩ nguyện ý kết giao cùng nàng, không chỉ bởi vì nàng đã tặng
không ít hậu lễ, mà càng là bởi vì từ nơi nàng có thể nghe được không ít tin
tức về Hàn Vân Tịch.
Mục Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn nàng một cái, lại cười, "Cũng không
khác nhau nhiều lắm."
Thấy tâm tình của Mục Lưu Nguyệt không tồi, Hàn Nhược Tuyết kín
đáo nghĩ, hôm nay xem như đúng thời điểm để gặp.
"Tới tới tới, nô tỳ lại pha thêm một ấm trà ngon, bồi tội với đại tiểu
thư." Hàn Nhược Tuyết giả vờ bắt chước giọng hạ nhân nói.
Mục Lưu Nguyệt nhướng mày, "Tốt thôi, bổn tiểu thư chờ."
Vừa nói, hai người vừa cười, Hàn Nhược Tuyết mở hộp đựng lá trà ra,
đưa qua, "Ngửi ngửi, xem nó có mùi hương thế nào."