VÂN TỊCH TRUYỆN - Trang 776

Tiểu Dật Nhi cảm thấy mất mát nên hạ khóe mắt xuống, bĩu cái miệng

nhỏ, chậm rãi trượt xuống từ trên cửa sổ, nhưng mà, đúng ngay lúc này,
một giọng nói quen thuộc truyền đến.

"Tiểu Trầm Hương, xem ta mang đến cái gì ăn ngon cho các ngươi!"

Giọng nói này......

Tiểu Dật Nhi đột nhiên ngó đầu nhỏ ra từ trên cửa sổ, chỉ thấy người

tới là đại tỷ tỷ ngày đó đã cứu hắn - Hàn Vân Tịch, nàng xách hai bao đồ
lớn đi vào từ bên ngoài.

Là nàng!

Tiểu Dật Nhi vĩnh viễn đều sẽ không quên khuôn mặt xinh đẹp, cặp

mắt kiên định kia, càng sẽ không thể quên giọng nói chỉ nghe qua một lần
kia.

Ngày đó hắn lạnh đến độ nhanh chóng quên đi ý thức, đưa lưng về

phía mọi người, cũng không biết phía sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ
nghe được giọng nói của nàng giáo huấn Hàn Ngọc Kỳ, âm lượng không
lớn, nhưng rất có khí phách, rất mạnh mẽ.

Ngay thời điểm hắn bắt đầu hôn mê, nàng nói, "Dật Nhi, không sợ, tỷ

tỷ nhất định sẽ bảo hộ ngươi."

Cho dù hắn kính trọng cha nhất, cho dù hắn yêu mẫu thân nhất, nhưng

chưa từng có người nói qua với hắn như vậy.

"Tỷ......"

Nhìn Hàn Vân Tịch đi vào, Tiểu Dật Nhi kín đáo thấp giọng gọi một

tiếng, có chút khiếp sợ, có chút thật cẩn thận. Hắn có rất nhiều tỷ tỷ, nhưng
vẫn là lần đầu tiên hô lên từ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.