Ai ngờ, ngay đúng lúc này, Hàn Vân Tịch một phen túm lấy Hàn Vân
Dật, chính mình lao ra từ phía sau bình phong. Trong nháy mắt, cũng
không biết là Hàn Vân Tịch đụng phải tỳ nữ, hay là tỳ nữ đụng phải Hàn
Vân Tịch, tóm lại, Hàn Vân Tịch sau khi lui lại mấy bước, không cẩn thận,
đứng không vững và ngã xuống mặt đất!
"Ai nha......" Nàng hô to, "Đồ không có giáo dưỡng nơi nào, dám đâm
bổn Vương phi!"
Từ phu nhân không nghĩ tới Hàn Vân Tịch cũng ở đây, trong lúc nhất
thời không thể trấn tĩnh, trợn mắt há hốc mồm, mà động tác của tỳ nữ kia
bỗng nhiên tê liệt, nàng cũng không rõ ràng lắm mới vừa rồi đã xảy ra
chuyện gì, vừa nhìn thấy Hàn Vân Tịch ngồi ở dưới đất, sắc mặt nàng biến
trắng, cả người sợ tới mức suýt nữa sụp đổ, "Nô tỳ...... nô tỳ...... nô tỳ
không phải cố ý!"
"Nữ tỳ trong phòng ai, lỗ mãng, ta nghĩ ngươi chính là cố ý!" Hàn Vân
Tịch tức giận mắng, cố ý làm lơ sự tồn tại của Từ phu nhân.
Tỳ nữ bị nàng rống lên như thế, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, sợ tới
mức lời đều nói không rõ, "Nô tỳ...... nô tỳ không phải......"
Từ phu nhân ở một bên nhìn thấy, Hàn Vân Tịch không thèm nhìn
nàng, nàng càng không muốn nhìn đến Hàn Vân Tịch!
Tiểu tiện nhân này lại tới làm gì? Chỉ có nữ nhi đã gả ra ngoài bị hưu
mới chạy về nhà mẹ đẻ, nàng thiệt tình là không biết xấu hổ a!
Đương nhiên, hết thảy phẫn nộ này Từ phu nhân đều giấu ở trong
lòng, dù sao nàng cũng xuất thân là tiểu thư khuê các, lại quản lý gia đình
nhiều năm như vậy, những thứ trên mặt bàn, nàng vẫn rất hiểu.
"Hiểu lầm hiểu lầm, thật sự không phải là cố ý, Vân Tịch, ngươi tới
lúc nào, sao ta lại không biết." Từ phu nhân ôn tồn nói, vội vàng tiến lên