VÀNH KHĂN CHO EM - Trang 132

- Cô nói mà không suy nghĩ, - Rocco nhìn cô với vẻ sửng sốt. - Cô không
muốn về nhà cô sao ? Tại sao cô có ý nghĩ thế ?
- Tôi không muốn về nhà tôi. Tôi không có ai là người thân cả. Tôi muốn
Slim.
Rocco đứng lên :
- Tôi gọi Cảnh sát vậy. Tôi thấy nản quá.

Hắn đi về phía bàn máy điện thoại và tự nhủ thật là một điều bất hạnh vô
cùng nếu họ ngăn cản hắn lĩnh số tiền thưởng nhưng trong tình hình này thì
để Cảnh sát đến trước Slim còn hơn.
Hắn bắt đầu quay số. Thình lình cô Blandish nhào tới dứt đứt dây điện
thoại.

Trong một lát, Rocco nhìn trừng trừng. Cô Blandish, tay vẫn nắm chặt ống
liên hợp lúc này hết tác dụng. Hắn cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
- Đồ điên khùng, - hắn mắng. - Tại sao làm thế ?
Cô lùi dần ra xa.
- Cần phải cho anh ấy biết chính ông đưa tôi đến đây. - những ngón tay cô
xoắn vào nhau trong khi nói. - Có phải ông sẽ cho anh ấy biết tôi không
muốn theo ông không ?
- Nhưng... cô... cô ... ( Rocco nghẹn lời ) Trời đất ! Sao có ý nghĩ như vậy ?
Tôi chỉ muốn giúp cô. Cô không muốn thoát khỏi tay Slim sao ?
Cô dựa lưng vào tường khóc nức nở.
- Tôi không thể thoát khỏi anh ấy. Tôi muốn sống với anh ấy cho tới khi tôi
chết.
- Cô điên rồi. - Rocco la lên. - Tôi đi gọi bọn cớm.
Cô chạy dọc theo tường đứng chắn ngang cửa.
- Không, ông phải chờ anh ấy ! - Cô thét lên nghe chói tai. - Ông phải cho
anh ấy biết ông cưỡng bức tôi đến đây !

Lộn tiết, Rocco nắm lấy tay kéo mạnh và đẩy cô ngã sấp xuống giường.
Khi hắn vừa quay lại định bước ra ngoài, cô chồm dậy, vớ một chiếc gạt tàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.