VÀNH KHĂN CHO EM - Trang 71

- Ồ sao? Để làm gì kia chứ? - Paula buồn bã trả lời.
- Lúc này cô làm gì ? Có việc không?
- Cũng như anh thôi - Paula nói và ngồi lên góc bàn.
- Chớ lo, thế nào rồi cũng có việc.
- Cả tháng nay anh nói thế rồi. (Cô có vẻ lo lắng). Không thế nào tiếp tục
mãi như thế này đâu, Dave ạ. Bọn Trang bị văn phòng vừa gọi điện thoại
đến đấy. Nếu anh không trả tiền tiếp thì ngày mai họ sẽ lấy lại tất cả.
Fenner nhìn quanh:
- Sao thế được? Có họa là điên mới lấy các thứ tập tàng này!
- Chắc anh không hiểu rõ lời tôi nói. Ngày mai nếu anh không trả tiền, họ
sẽ thu hồi hết băng ghế trong phòng. Sau đó thì tôi ngồi chỗ nào?
Fenner ra dáng hoảng hốt:
- Thế họ có thu hồi cái phần người cô đặt trên ghế không?
- Dave Fenner, anh không có lấy một phút nào nghiêm chỉnh hay sao? Nếu
đến mai mà ta không có hai trăm đô la thì dẹp tiệm đấy!
Fenner thở dài:
- Tiền, lúc nào cũng chỉ nói đến tiền. Ta còn được bao nhiêu?
- Mười đô la mười lăm xu.
- Nhiều đến thế kia à? Như thế ta còn giàu. Thằng cha phía trước mặt
đường bên kia chẳng có gì hết trơn! - Sao anh lại nói là ta giàu?
- Vì sao mình cũng không nợ nhà băng.
- Định vay mà nhà băng không cho đấy chứ!
- Đúng rồi. ( Fenner buồn bã lắc đầu). Hình như mấy cái sọ dừa ấy không
tin ta lắm.
- Không phải đâu, - Giọng Paula có vẻ mai mỉa, - Tại vì họ nghĩ cho mượn
là làm nhục anh. Này Dave, tôi cứ nghĩ anh đã sai lầm khi bỏ chỗ làm ở tờ
Diễn Đàn đấy.
Fenner có vẻ tức giận.
- Thế thì tại sao cô lại bỏ cả công việc để theo tôi? Tôi đã nói là lúc đầu thế
nào cũng gặp khó khăn, vậy mà cô cứ làm.
Paula mỉm cười âu yếm:
- Có lẽ vì em yêu anh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.