VÀO TRONG HOANG DÃ - Trang 141

“Ừ! Chân Lửa dừng lời. “Bồ biết không, bồ có mùi…. Khác lắm.
Không quen”.

“Không quen á?” Vết Ố nói vang. “Mình nghĩ bây giờ bồ đã quen
với mùi của những con mèo hoang rồi”.

Chân Lửa lắc đầu, như thể cho tỉnh táo tâm trí. “Nhưng tụi mình lớn
lên chung với nhau. Mình biết mùi của bồ hệt như biết mùi của mẹ mình
vậy”. Rồi chân Lửa nhớ ra. Vết Ố đã qua sáu mùa trăng. Chả trách trông nó
mềm và mập quá, lại có mùi lạ nữa. “Bồ đã trở thành Kẻ Bị Cắt rồi!” chú
thở hổn hển. “Ý mình là bồ đã đi thú y!”

Vết Ố nhún cái vai đen béo tròn của mình. “Thì sao?” nó meo.

Chân Lửa im re. Vậy là Sao Xanh nói đúng.

“Này kể nghe coi, cuộc sống hoang dã thế nào?” Vết Ố hỏi. “Có tốt
như bồ nghĩ hay không?”

Chân Lửa nghĩ một lát: về đêm qua, ngủ trong cái hang ướt nhẹp.
Chú nghĩ về mật chuột và việc dọn phân cho Nanh Vàng và về việc cố cùng
làm hài lòng cả Tim Sư Tử lẫn Vuốt Cọp trong những buối huấn luyện. Chú
nhớ sự cười cợt mình phải chịu đựng về dòng máu mèo kiểng của mình.
Rồi chú nhớ cảm giác thích mê người khi lần đầu tiên bắt được mồi, rồi
đuổi theo con sóc khắp khu rừng, và về những buổi tối ấm áp bên dưới
những vì sao, chia lưỡi với bạn bè.

“Mình biết bây giờ mình là ai”, chú meo đơn giản.

Vết Ố nghiêng đầu qua một bên là lõ mắt nhìn chân Lửa, rõ ràng là
không hiểu. “Mình đi về nhà đây”, nó meo. “Sắp đến giờ ăn rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.