VÀO TRONG HOANG DÃ - Trang 224


“Bà ấy khỏe. Bà ấy bảo rằng tỏi dại rất tốt cho vết chuột cống cắn.
Mình đang trên đường đi tìm một ít thì Vằn Đen ra lệnh cho mình phải ở
trong trại”, chân Lửa nói với nó.

“Tỏi dại à?” chân Xám meo. Mình sẽ thử một ít cũng chẳng phiền
gì. Chân mình vẫn còn nhức buốt đây này.

“Để mình lẻn ra ngoài lấy cho”, chân Lửa đề nghị. Chú nổi xung
thiên vì cái kiểu đối xử xấc xược của Vằn Đen và không từ bỏ cơ hội xỏ
mũi anh ta. “Sẽ không ai biết nếu mình lẻn qua cái lỗ này. Chỉ chừng hai
quãng thỏ nhảy thôi mà”.

Chân Quạ cau mày, nhưng chân xám gật đầu. “Để tụi minh che chắn
cho”, nó thì thầm.

Chân Lửa hích mõm vào tỏ vẻ biết ơn và nhảy tót qua chỗ rách trên
bức tưởng phòng vệ.

Khi đã ra khỏi trại, chú bắt đầu lần đường tới vạt tỏi dại, thứ mùi
hăng hăng đó dễ dàng chỉ cho chú biết vị trí của nó ở đâu. Trăng dần lên
trên bầu trời trở tím khi ánh dương chìm khuất nơi đường chân trời. Một
cơn gió lạnh thổi tung bộ lông của chân Lửa. Đột nhiê, chú ngửi thấy mùi
mèo theo chiều gió bay về phía mình. Chú thận trọng hít. Bộ tộc Bóng Tối
chăng? Không phải, chỉ là Vuốt Cọp, và hai mèo khác. Chú hít không khí
lại lần nữa. Vằn Đen và Đuôi Dài! Bọn họ đang làm gì ở đây?

Tò mò, chân Lửa thụp người xuống tư thế rình mồi. Chú lởn vởn đi
qua những bụi cây thấp, từng chân một, cố xuôi chiều gió để không bị phát
hiện. Các chiến binh đang đứng trong bóng của một cụm dương xỉ, đầu họ
chụm sát lại gần nhau. Loáng cái, chân Lửa đã đến đủ gần để nghe họ xầm
xì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.