VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 101

Hương Điểm ngước lên cười xong đưa tay ra. Cầm bàn tay mềm mại và ấm
áp An Hóa cảm thấy chút rung động. Dường như lâu lắm rồi tâm hồn anh
mới có được một rung động tình cảm với một người khác phái mặc dù
người này chỉ đáng tuổi con của mình. Dường như anh xem Hương Điểm là
bạn, người bạn trẻ nhưng có nhiều thứ đồng điệu với mình.
Nương theo đà kéo của An Hóa Hương Điểm đứng dậy. Vẫn để yên tay của
mình cho An Hóa nắm nàng cười.
- Thôi đừng làm nữa bác ơi...
- Không làm vườn thời mình làm cái gì...
- Ra River Park đi dạo nghe bác...
Nghe cái giọng nhõng nhẽo của cô cháu gái An Hóa gật đầu ưng thuận.
Buông tay của Hương Điểm ra ông ta cười cười.
- Đi bộ chắc tối nay ngủ ngon lắm...
- Tối nay bác phải ngâm thơ cho cháu nghe rồi mới được ngủ...
An Hóa cười vui vẻ trong lúc bước đi.
- Ừ... Tối nay bác sẽ ngâm thơ cho cháu nghe. Thơ của bác cũng có mà thơ
của người khác cũng có...
- Bác on line thường không?
An Hóa nhìn sang khi nghe câu hỏi dò của Hương Điểm. Bắt gặp cái nhìn
đó nàng cười phô hàm răng trắng đều.
- Cháu chỉ tò mò...
- Mình là bạn nên bác đâu có gì để giấu cháu. Bác lên mạng mỗi ngày. Đọc
tin tức bên nhà cũng như của đồng bào ở ngoài nước. Đọc sách báo, thơ và
nghe nhạc. Đối với bác nó cũng là cách giải trí cho qua thời giờ... Có nhiều
người làm thơ hay lắm. Vì vậy mà bác muốn đọc cho cháu nghe tối nay...
- Giọng bác mà ngâm thơ thời não lòng lắm nghe bác...
Ngồi vào ghế lái Hương Điểm cười tán tụng ông bác già một câu. An Hóa
cười im lặng. Nắng của buổi xế chiều đong đưa trên tàng cây Magnolia
thành màu vàng óng ánh. Nhìn hai con chim cu đậu trên sợi dây điện anh
cảm thấy nhớ nhà. Trong trí tưởng già nua anh mơ hồ thấy được ngôi nhà
nằm bên bờ sông Thị Nghè ngó qua bên kia sông là trại Tâm Lý Chiến.
Hình bóng của mẹ già chợt lung linh nhạt mờ làm anh nhớ tới mấy câu thơ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.