VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 100

Hương Điểm cười thánh thót.
- Chưa nghĩ ra hay chưa nói ra đều là chưa ra...
Tới phiên An Hóa bật cười vì câu trả lời của cô bạn trẻ. Đội cái nón lên
đầu, uống cạn ly trà đá anh nói chậm.
- Mình làm tới xế chiều rồi nghỉ. Bác không có ăn trưa...
Hương Điểm quay nhìn ông bạn già của mình.
- Bác ăn ít quá nên bác ốm...
An Hóa cười đùa.
- Ốm người ta mới thương... Mập thiên hạ quở...
Hương Điểm cười hắc hắc.
- Ai thương... Ai quở đâu chỉ coi...
Hương Điểm cười một mình. Nàng nhận ra mình đã vô tình hay cố ý bỏ
mất tiếng bác quen thuộc. Dường như cũng nhận ra điều đó nên An Hóa
cười phụ họa.
- Ai mà biết... Chỉ nghĩ như vậy thôi...
Cười chúm chiếm Hương Điểm đổi đề tài.
- Sắp vào thu rồi... Cháu cảm thấy hơi thu trong gió... Mai mốt cháu rủ bác
đi Blue Ridge Parkway xem lá vàng. Đẹp lắm...
An Hóa gật đầu đưa ly lên uống ngụm nước.
- Bác cũng có nghe nói mùa thu trên đó đẹp lắm mà chưa đi lần nào. Cháu
có đi chưa...
- Dạ đi rồi... lúc còn ở trung học... chắc cũng mười mấy năm...
- Mình tiếp tục làm đi cháu...
An Hóa vừa nói vừa đội cái nón lên đầu. Hương Điểm nhẹ lắc đầu.
- Nắng quá... Cháu nghĩ mình làm đủ rồi...
- Đừng có làm biếng...
An Hóa lên tiếng. Hương Điểm cười hắc hắc.
- Cháu không có làm biếng mà mệt...
- Đừng có xạo... Cháu đi bộ năm ngày một tuần lễ mà mới làm có chút đã
than mệt... Đi...
An Hóa đứng dậy. Thấy Hương Điểm vẫn còn ngồi lì anh đưa tay ra.
- Nắm tay bác để bác kéo cho...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.