VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 114

Âm hưởng câu em mất tên rồi ta vấn vương nghe thật buồn. Mình vấn
vương cái gì? An Hóa tự hỏi. Không khí của ngày mưa dầm trong quán cà
phê Ngọc Anh. Tên như một âm vang. Bà chủ quán lãng mạn và mơ mộng.
Những giọt cà phê rơi như không muốn rơi. Những giọt mưa rơi xiên xiên
theo gió ập vào chỗ ngồi.

- Chiều Sài Gòn người có đi qua
Nhớ chiều xưa dáng nhỏ mong chờ
Những con đường giờ đây cúi mặt
Mắt nai buồn hồn bỗng bơ vơ
Mưa Sài Gòn người có chờ ta
Nhớ chiều xưa thành phố nhạt nhòa
Mưa chậm buồn, mưa giăng phố nhỏ
Em lặng nhìn người sắp đi xa...

An Hóa mở mắt. Ánh nắng mặt trời của buổi chiều dọi xuống chỗ anh ngồi.
Mảnh vườn rau sạch cỏ bắt đầu lún phún xanh. Thì là. Cải bẹ xanh. Húng
lủi mọc xanh rì. Cây tía tô lá lóng lánh trong nắng. Gió rì rào khu rừng cây
dưới kia.
- Hương Điểm sẽ thích lắm...

An Hóa lẩm bẩm. Hơn tháng nay anh trở thành một người khách đặc biệt
của Hương Điểm. Anh ở nhà nàng nhiều hơn nhà của mình. Dù chậm chạp
và đôi khi ù lì song tình cảm giữa hai người tiến tới chỗ thân tình hơn. Họ
đi ăn với nhau, đi thăm viếng chỗ này chỗ kia. Cũng nhờ bàn tay chăm sóc
cua anh mà sân cỏ xanh hơn, các bồn bông không còn cỏ dại và đơm bông
nhiều hơn.

- Ôi đêm Sài Gòn, thành phố giới nghiêm
Nhớ người yêu xa bước nhỏ tìm về
Gác nghèo năm xưa, khung cửa bỏ ngỏ
Đèn đêm thương nhớ
Ôi đêm Sài Gòn, ngàn kiếp khó phai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.